“Các ngươi rốt cuộc bán ảnh chụp gì?” Lumian tò mò hỏi.
Ruhr sợ hãi rụt rè đáp lại;
“Hình phong cảnh của sông Sorenzo, còn có hình các pháo đài, cung điện của Trier.”
“Không ai gây phiền phức với các ngươi?” Lumian cười hỏi.
Ruhr nuốt nước miếng nói:
“Người mua đều không dám mở ra tại chỗ, về sau cũng không dám tới tìm bọn ta, bọn họ vô cùng chột dạ.”
“Hơn nữa, bán hình phong cảnh cũng sẽ không có cảnh sát quản các ngươi.” Lumian khẽ gật đầu: “Thật sự có người bán ảnh chụp của người đẹp phái học viện đầu phố sao?”
“Có.” Ruhr trả lời vô cùng chắc chắn: “Tháng trước cảnh sát mới bắt một nhóm thợ chụp hình và người bán tranh khắc bản, nói là đã thu giữ hơn mười ngàn bức ảnh chụp, nếu như cho chúng ta chỗ đó thì tốt, không biết có thể bán được bao nhiêu tiền!”
Bà Michelle cũng mặt có nếp nhăn, thân thể còng lưng lẩm bẩm nói:
“Trước đó trong khách sạn của chúng ta có một người mẫu, nhưng khoảng thời gian gần đây đều không thấy xuất hiện, có thể trở thành tình nhân của một họa sĩ nào đó, cũng có thể là người đẹp phái học viện đầu đường bị bắt…”
Khách ở lại khách sạn Golden Rooster thật sự nhiều kiểu… Lumian tương đối cảm thấy có hứng thú hỏi:
“Các ngươi lừa người xứ khác mua ảnh chụp, một tuần có thể kiếm được bao nhiêu?”
“Bọn ta bán thật rẻ, ước chừng 10 pelkin.” Ánh mắt của Ruhr hơi có vẻ trốn tránh đáp lại.
Xem ra nhiều hơn 10 pelkin một chút, nhưng sẽ không nhiều lắm, coi như 12 pelkin, cũng chính là 1200 kepei, 240 rick… mỗi tuần có đến sáu mươi đứa ngốc mắc mưu?
Lumian nhìn quanh một vòng quảng trường trước mặt, tỏ vẻ khinh bỉ chỉ số IQ bình quân của những nhân loại nơi đây.
Mà vợ chồng Ruhr, Michelle mạo hiểm nguy hiểm thật lớn lừa người, một tháng cũng chỉ chừng 50 pelkin, còn kém xa bồi bàn thực tập, thậm chí là cu li.
Liếc nhìn phần eo hơi còng xuống, thân thể gầy yếu và khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của bọn họ, Lumian đại khái đã rõ khả năng không phải bọn họ không muốn thay đổi việc làm, thù lao cũng nhiều hơn, mà là không thể làm.
Vẫy tay, hắn rời khỏi ga tàu hơi nước Suchite, đi về phía Tây Bắc chỗ khu đài thiên văn.
Cửa vào chính của huyệt mộ dưới lòng đất ở quảng trường Địa Ngục bên cạnh đài thiên văn Intis, kiến trúc bao lấy cửa vào do từng cây cột chống đỡ, chỗ cao là mái vòm phủ kín khắc đá chạm trổ, giống như con đường kỷ niệm thu nhỏ lại hoặc là một phần trên đất của lăng tẩm vĩ đại.
Khi Lumian đi đến đây, đã có hai mươi đến ba mươi người tụ tập ở bên cạnh cầu thang đi xuống dưới, quần áo mỗi người không giống nhau, nhưng đều lấy cách ăn mặc tương đối đứng đắn làm chủ, nữ có nam có.
Dẫn đầu mấy người này là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi mặc áo gile màu lam, mặc quần dài màu vàng, tóc nâu của hắn hơi xoăn, bộ râu rậm, khóe mắt hơi nhếch lên, trong tay còn xách theo đèn cacbua canxi màu sắt đen chưa thắp sáng.
Giọng hắn vang dội nói với hai mươi đến ba mươi người kia:
“Ta là Kendall một trong những nhân viên quản lý của huyệt mộ dưới lòng đất, hôm nay phụ trách dẫn các ngươi đi tham quan những con đường giấu xương này.”
“Có phải mỗi người đều chuẩn bị xong một ngọn nến màu trắng không? Nếu như không có, xin lập tức nói với ta.”
Khách du lịch? Ánh mắt của Lumian rơi lên trên cầu thang làm bằng đá ở sau lưng Kendall.
Nó vẫn luôn kéo dài xuống dưới, chìm vào trong bóng đêm nồng đậm, hoàn toàn không nhìn thấy tận cùng.
Chỗ cách Kendall không xa có một cánh cửa nặng nề được mở ra, nó được ghép thành từ các khúc gỗ thật dày, một nửa dùng thuốc màu vàng vẽ thánh huy thái dương, một nửa là hình tam giác kín chứa đầy các ký hiệu như hơi nước, đòn bẩy, bánh răng vân vân.
Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, Kendall thắp sáng đèn cacbua canxi, xoay người đi xuống dưới lòng đất, những khách du lịch này theo sát đằng sau, một vài người xách theo đèn bão.
Lumian đi sau bọn họ chừng bốn đến năm mét, cầm theo đèn cacbua canxi lấy được từ chỗ Ramaye, không nhanh không chậm đi xuống dọc theo cầu thang làm bằng đá.
Lấy thính giác tăng lên do hắn đã từng nhận được siêu phàm, không khó nghe rõ ràng những lời giới thiệu của nhân viên quản lý huyệt mộ Kendall đang đứng đầu:
“Đi hết 138 bậc cầu thang, chỗ ở dưới đường phố thành thị Trier 26 mét, các ngươi sẽ nhìn thấy xương cốt của gần năm mươi đời người Trier.”
“Bốn mươi bảy năm trước, mấy nơi như nghĩa trang công cộng người vô tội, nghĩa trang công cộng linh mục đã không còn đất để chôn người chết, xương cốt bị ném khắp nơi đều có, mùi tanh tưởi khiến các cư dân xung quanh lên phố phản đối mỗi ngày một lượt, muốn tòa thị chính di dời nghĩa trang ra ngoài thành…”
“Cuối cùng, tòa thị chính đã lựa chọn dưới lòng đất, bọn họ đánh thông một vài khu mộ của kỷ nguyên thứ tư với nhiều mỏ đá dưới lòng đất gần đó, tạo thành một huyệt mộ vô cùng vô cùng vô cùng lớn… Chỗ các ngươi có thể tham quan ngày hôm nay chỉ là một bộ phận trong đó…”