Khi đèn khí ở hai bên đường lần lượt sáng lên, Aoste quẹo vào một con đường phố được vòm thủy tinh và cái giá sắt thép bao trùm.
Nơi đây đèn đuốc sáng trưng, cửa hàng xa hoa rải khắp, trên đường lát đá cẩm thạch trơn bóng, người qua lại trên đường ồn ào nhốn nháo, tạo thành đối lập rõ ràng với những ngõ nhỏ cũ nát ở khu chợ người thành thật.
Cái này là mái vòm Aurora đã từng đề cập đến?
Lumian thấy Aoste dừng chân trước một cửa hàng, quan sát đồ vật được bày trong tủ kính, nên cũng chậm bước chân lại, quan sát xung quanh.
Hắn rất nhanh chú ý đến một nhóm người có hành vi khác thường:
Bọn họ nam có nữ có, đều ăn mặc trang phục chỉn chu, dắt theo từng con rùa có kích cỡ khác nhau.
Lũ rùa chậm rãi đi ở đằng trước, bọn họ cầm dây thừng lại chậm rãi đi theo đằng sau.
Nhìn thấy một quý ông mặc trang phục chính thức màu đen, đội mũ bằng lụa đi qua trước mặt mình, Lumian không nhịn được mở miệng hỏi:
“Anh bạn của ta, ngươi đang làm cái gì vậy?”
Quý ông kia nghiêng đầu, lộ ra gương mặt trát phấn.
Hắn mỉm cười đáp lại:
“Người xứ khác, ta đang đi dạo, đang dắt rùa.”
“Tại sao lại là rùa?” Lumian không hề che giấu không hiểu của mình.
Quý ông đã trang điểm tỉ mỉ kia giống như vô cùng vui vẻ chia sẻ triết học thời thượng của bản thân, hắn cười nói:
“Phần lớn người Trier đều thích đi dạo, nhưng bọn họ không hiểu được hàm nghĩa của nhàn nhã và bản chất của tao nhã, luôn đi rất nhanh, vô cùng vội vàng.
“Nếu như là đi dạo chân chính thì còn chậm hơn cả rùa, do đó, bọn ta dắt rùa, để rùa đi ở đằng trước, làm tôn lên vẻ nhàn nhã của bọn ta.”
“Nó là một thước đo tốc độ đi dạo tương đối, cũng là máy cân nhắc độ tao nhã.”
Lumian không thể không thừa nhận, người Trier luôn khiến cho mình một anh nông dân quê mùa của thôn Cordu này mở mang tầm mắt:
Trong tiểu thuyết Aurora viết đều không hề đề cập đến tình tiết dắt rùa này!
“Không hổ là người Trier!” Lumian dùng giọng điệu trào phúng khen ngợi.
Đáng tiếc thay, quý ông kia không hề đọc hiểu ý tứ chân chính hắn muốn biểu đạt, khiêm tốn cười, tiếp tục cùng rùa thong thả đi tới.
Không bao lâu, Aoste đi đến đầu bên kia của mái vòm.
Lumian đợi một lúc, mới chậm rãi đi theo.
Ra khỏi mái vòm, Aoste đứng ở trạm xe ngựa công cộng gần đó.
Cũng chỉ trong thời gian vài phút, một chiếc xe ngựa vĩ đại do hai con ngựa kéo đã chạy đến.
Chiếc xe ngựa này được chia thành hai tầng, ngoài mặt toa xe dùng nước sơn thành màu vàng dùng chữ Intis viết mấy từ tuyến số 7, người đánh xe mặc áo chẽn màu xanh lá, trên đầu đội cái mũ rộng vành đi mưa.
Theo xe ngựa dừng lại, một người bán vé đội mũ quả dưa, mặc áo sọc và quần dài khó coi xuất hiện trước cửa rộng mở, dùng ánh mắt như đang nhìn phạm nhân quan sát từng hành khách có ý đồ xâm nhập xe ngựa công cộng.
Aoste là người thứ ba lên xe ngựa, ngồi ở vị trí gần cửa sổ, quan sát người đi đường ở bên ngoài và cả trai lẫn gái đang lục tục lên xe ngựa.
Lumian nhìn từ xa, không tới gần.
Đợi đến khi xe ngựa tuyến số 7 rời đi, hắn mới bước nhanh bước chân hơn, gần như chạy chậm để đuổi theo.
Lấy tốc độ tương đối chậm rãi và quy tắc nhất định dừng lại ở mỗi trạm của phương tiện giao thông công cộng này, Lumian căn bản không sợ bị bỏ lại.
Ở trên đường, có một nhóm người đi đường tò mò quan sát người đang chạy nhanh, cũng có số ít lại chạy bộ trên đường theo Lumian, giống như cho rằng đây là xu hướng thịnh hành gần nhất.
Có phải đầu óc các ngươi có vấn đề không? Lumian dở khóc dở cười với tình huống này.
Đuổi theo ba trạm, hắn nhìn thấy Aoste Truelle xuống xe ngựa công cộng, mà ở trong đó đã thuộc về khu chợ người thành thật.
Aoste xuyên qua hai con đường, rẽ vào phố áo khoác trắng đã được Charlie đề cập đến, đi vào nhà trọ màu trắng gạo cũ kỹ có biển số nhà là 20 kia.
Lumian đứng trước một sạp báo ở ngã tư đường, cầm lấy một tờ báo, tùy tiện lật xem.
Cùng lúc đó, đuôi khóe mắt của hắn chú ý đến cửa ra vào nhà trọ kia.
“11 kepei một tờ.” Chủ nhân sạp báo thấy Lumian chỉ nhìn không mua, nên nhắc nhở một câu.
Tờ báo Lumian lấy là “Báo Nhân dân tiểu Trier”, không hề so đo, lấy hai đồng 5 kepei, một đồng 1 kepei, ném lên trên một tờ báo khác.
Chủ nhân sạp báo lập tức trở nên yên tĩnh.
Lumian tiếp tục đọc báo:
“Tòa thị chính đang thảo luận phương án giá mới với công ty cung cấp nước…”
“Valery phê bình chủ nghĩa tiêu phí là một loại bệnh tâm lý…”
“…”
“Hạng mục tìm kiếm hợp tác vĩ đại nhất trong lịch sử nhân loại…”
Dòng quảng cáo cuối cùng này khiến Lumian ngửi thấy hương vị quen thuộc.
Đó là khí tức của kẻ ném đá giấu tay kẻ lừa đảo không che giấu được!
Lumian vừa chú ý về phía nhà trọ vừa có phần tương đối cảm thấy hứng thú đọc kỹ nội dung tương ứng: