“Tương lai của nhân loại ở biển lớn tinh thần, lịch sử của nhân loại là lịch sử dũng cảm thăm dò.”
“Vào đương thời khi các loại kỹ thuật tiến bộ điên cuồng, thứ chúng ta còn thiếu là người mở đường cho nền văn minh, thứ còn thiếu là nhà thông thái có sức nhìn thấu lỗi lạc và ánh mắt mang tính nhìn xa, thứ còn thiếu là nhà thám hiểm lấy dũng khí làm sức hút.”
“Lần trước, bọn ta gặp khó khăn ở biển Berserk, một lần này, bọn ta mắc kẹt ở tầng khí quyển, nhưng khoa học kỹ thuật của văn minh nhân loại của loài người chắc chắn sẽ chiến thắng tất cả khó khăn và nguy hiểm, khai sáng ra tương lai chân chính.”
“Bọn ta muốn hợp tác với tất cả người có mơ ước, xây dựng một cây cầu lớn giữa các vì sao, có thể để cho chúng ta từ trên bề mặt đi thẳng lên đến trên vầng trăng màu đỏ.”
“Người liên hệ: Bille Patil.”
“Phương thức liên hệ: Tầng 5 số 9 phố St. Martin khu 2.”
Lumian càng đọc càng buồn cười, cũng tự kiểm điểm bản thân sâu sắc.
Là đại vương đùa dai của thôn Cordu, là người được Aurora dùng đủ loại ý tưởng kỳ diệu hun đúc lớn lên, nhưng cho đến bây giờ hắn thật sự chưa từng có ý tưởng điên cuồng như thế không hợp với lẽ thường như thế hoang đường đến như thế, hơn nữa những thằng cha này còn rất tự tin đăng quảng cáo lên, giống như chắc chắn có thể lừa được một nhóm người.
Là ta còn ôm lấy ảo tưởng không thực tế đối với chỉ số IQ bình quân của nhân loại sao?
Lumian dùng bàn tay trái đeo bao tay sờ lên cằm.
Đúng lúc này, hắn nhìn thấy một nhóm người đi đến nhà trọ cũ kỹ số 20 phố áo khoác trắng kia.
Kẻ cầm đầu là một quý ông đội mũ tơ lụa, mặc trang phục chính thức màu đen, ít nhất nhìn từ bên ngoài thì là vậy, đường cong khuôn mặt hắn sâu sắc, miệng ngậm cái tẩu màu gụ, bên tay trái còn đeo một cái nhẫn kim cương lấp lóe tỏa sáng lên dưới ánh đèn.
Vài tên to con bao bọc xung quanh quý ông này thì như hung thần ác sát, hoặc mặc áo vải bạt, hoặc khoác áo jacket sẫm màu, giống như thành viên của một băng đảng xã hội đen nào đó.
Chờ bọn họ biến mất ở cửa vào nhà trọ, Lumian cũng cầm báo chí đi tới.
Đến tầng dưới, hắn đồng thời ngửi được mấy loại mùi nước hoa.
Một loại thật nhạt thật quen thuộc, là loại nước hoa thấp kém hắn đã khiến dính lên trên người Aoste, một loại mùi tương đối thơm ngào ngạt, hơi ngọt, mang theo mùi tanh có vẻ hơi điên cuồng.
Nước hoa xạ hương? Ở trên thân người đàn ông mới vừa ngậm tẩu thuốc kia sao?
Lumian dựa theo mùi hương, đi thẳng lên trên, đi đến tầng năm của nhà trọ.
Sau đó, hắn nhìn thấy Aoste Truelle.
Kẻ lừa đảo với cách ăn mặc kiểu phù thủy này đang bị một nhóm người kia vây quanh, quý ông đeo nhẫn kim cương dùng cái tẩu màu gụ nhẹ nhàng gõ lên trên trán hắn, khách khí cười nói:
“Đừng tưởng rằng chuyển nhà thì có thể thoát khỏi bọn ta.”
“Trước khi trả hết tất cả khoản tiền còn nợ, ta sẽ giống như bóng dáng của ngươi vĩnh viễn đi theo ngươi.”
Aoste nơm nớp lo sợ nói:
“Ta sẽ lập tức có tiền, ngày mai có thể trả một phần cho các ngươi!”
“Rất tốt.” Quý ông kia mỉm cười gật đầu.
Hắn lập tức xoay cái tẩu lại, dùng một phần còn đang thiêu đốt giã lên trên mặt Aoste.
Aoste đau đến rụt thân thể ra đằng sau, lại không dám bật thốt lên.
Quý ông kia thu hồi cái tẩu, ôn hòa khách khí nói:
“Đây là một chút tiền lời.”
“Nếu như ngày mai không trả được, ta sẽ lấy đi một ngón tay của ngươi.”
Nói xong, hắn ấn tay lên ngực, hào hoa phong nhã cúi người thi lễ:
“Ngày mai gặp lại, bạn của ta.”
Lumian ở đầu cầu thang nhìn thấy cong miệng, âm thầm lẩm bẩm:
“Hiện giờ là người hay là chó thì đều học Gelman sao?”
Theo độ hot của seri “Nhà thám hiểm lớn” Fors Wall, Nam Bắc đại lục đều xuất hiện một ít người bắt chước Gelman Moineau, mấy lời nói kiểu như “Đây là lễ phép”, “Một ban ơn hay là một nguyền rủa” được lưu truyền rộng rãi.
Đợi đến khi đám người kia đi tới, Lumian cúi thấp đầu, nhường đường, giống như một khách thuê nhà trọ bình thường gặp phải thành viên của băng nhóm xã hội đen.
Tiếng bước chân lộn xộn đi xuống từng tầng, rất nhanh không còn động tĩnh.
Lumian theo đó nhìn về chỗ Aoste Truelle, phát hiện hắn đã trở về phòng, đóng cửa gỗ lại.
Thoáng ngẫm nghĩ, Lumian hoạt động bàn tay trái có đeo bao tay, đè mũ trên đỉnh đầu, đi ra khỏi cầu thang, đến trước cửa phòng Aoste.
Cốc cốc cốc, hắn giơ tay gõ cửa.
Sau một lúc lâu, Aoste vừa sợ hãi vừa mở cửa ra, run rẩy nói: “Khoản tiền kia của ta thật sự phải ngày mai mới có thể…”
Hắn còn chưa nói hết lời đã im bặt, trong mắt chiếu ra rõ ràng bóng dáng của Lumian.
Lumian dang hai tay ra, tươi cười xán lạn hỏi:
“Bất ngờ không?”
“Ngươi, ngươi, ngươi…” Aoste giống như gặp quỷ hồn liên tiếp lùi ra đằng sau.
Lumian cùng đi theo vào căn phòng kia, mỉm cười nói với Aoste Truelle: