“Ta thật sự muốn quên mất đau khổ trong quá khứ, nhưng ta cũng là một người cẩn thận, sợ bị người ta lừa tiền còn chế giễu là đồ ngốc.”
Aoste nỗ lực nặn ra nụ cười:
“Ta không lừa ngươi, thật sự có suối phu nhân Samarie!”
“Phải không?”
Lumian đi từng bước một đến gần Aoste, vừa cười vừa nói:
“Đến lúc đó ngươi uống một ngụm trước cho ta xem, nếu như có tác dụng, ngươi sẽ quên mất chuyện ta còn chưa thanh toán thù lao cho ngươi, còn nếu như vô dụng, vì sao ta phải thanh toán thù lao cho ngươi chứ?”
Aoste lập tức không biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể cười gượng, gật đầu nói:
“Tin tưởng ta, tin tưởng ta…”
Đột nhiên, hắn nhìn ra đằng sau lưng Lumian, ánh mắt không hề chớp, giống như nhìn thấy được vật gì đó khủng bố.
Lumian theo bản năng xoay người lại, nhìn ra cửa, nhưng mà nơi đó không có một bóng người.
Nhân cơ hội này, thân thể Aoste rụt lại, vượt qua bên cạnh hắn, chạy như điên về phía cửa phòng rộng mở.
Phịch!
Aoste bị chân phải không biết thò ra từ khi nào của Lumian làm vấp ngã sấp thẳng tắp trên nền, ngã đến cái mũi cao thẳng bị nhiễm màu xanh, khuôn mặt thon gầy sưng lên.
Lumian chậm rãi đóng cửa phòng lại, kéo một cái ghế qua ngồi xuống, đưa mắt nhìn Aoste đang nằm sấp giả chết ở trên nền hỏi:
“Ngươi sẽ không phải định nói với ta rằng, linh cảm của ngươi rất cao, mới vừa rồi nhìn thấy sau lưng ta có một sinh vật quái dị nào đó, ngươi nhằm về phía cửa là đối phó nó giúp ta đấy chứ?”
Aoste hơi sửng sốt, xoay người đứng lên, gật đầu lia lịa:
“Đúng đúng đúng, chính là như vậy!”
Lumian khẽ cười, đưa mắt nhìn lên bàn gỗ hình chữ nhật được dựa vào tường.
Nơi đó bày dao găm làm bằng bạc, ngọn nến màu trắng, vài cái bình nhỏ hoặc chứa chất lỏng khác nhau hoặc để trống, hai tờ giấy giả da và hộp giấy tản ra mùi cỏ cây.
Có tri thức thần bí học nhất định… Lumian thu hồi tầm mắt, nói với Aoste đang lo sợ bất an:
“Thằng cha cầm tẩu thuốc mới vừa rồi là ai?”
“Nam tước Brinell!” Aoste vội vàng trả lời: “Hắn là trùm băng đảng Savoie khu chợ.”
Savoie là cái tên của một tỉnh đất liền thuộc nước cộng hòa Intis, gần sát trên tỉnh Hornacis và dưới tỉnh Hornacis, tài nguyên khoáng sản phong phú, dân chúng dũng mãnh.
“Nam tước? Bây giờ còn có Nam tước?” Lumian buồn cười hỏi lại.
Kể từ sau khi Russell Đại Đế không còn, nước cộng hòa thành lập, tước vị quý tộc đã biến mất khỏi trong sinh hoạt hằng ngày.
Aoste hơi sợ hãi nói ra:
“Đó là biệt hiệu do bản thân hắn lấy, khả năng tổ tiên hắn có một tước vị như vậy.”
Lumian dựa vào lưng ghế tựa, dáng vẻ tương đối thả lỏng hỏi:
“Vì sao hắn lại đến tìm ngươi, ngươi thiếu tiền bọn họ?”
Thấy Lumia có dáng vẻ vô hại giống như đang nói chuyện phiếm với bạn bè, Aoste sợ hãi thì sợ hãi, nhưng trong lòng vẫn thả lỏng một chút.
Hắn đắng chát nói ra:
“Ta vì mua, mua, mua một món đồ, mượn thương nhân cho vay nặng lãi 3000 pelkin, sau đó, thương nhân kia bán qua tay khoản nợ này cho Brinell.”
“Ta còn ít nhất 3000 pelkin, hắn lại nói với ta còn tiền lời 2000 nữa!”
“Ngươi lại kéo dài hai ba tháng, khoản thiếu nợ sẽ không còn là 2000, mà là 4000.” Lumian thành công nhìn thấy vẻ mặt của Aoste suy sụp xuống, không còn vẻ khí chất thần bí khó hiểu lúc trước nữa.
Hắn lập tức hạ thấp giọng, dùng giọng điệu mê hoặc nói:
“Nếu như là ta, gặp phải chuyện như vậy, sẽ nghĩ cách lừa gạt đám người Brinell xuống dưới lòng đất, lừa đến một mỏ đá trống rỗng nào đó, sau đó, làm sập tầng đá bên trên, khiến cho bọn họ vĩnh viễn ngủ say ở đó.”
“Không có chủ nợ, cũng sẽ không có nợ nần.”
Aoste càng nghe càng khủng hoảng, ánh mắt nhìn Lumian giống như đang nhìn một ác quỷ.
Hắn hoài nghi đối phương cũng định làm như thế, chẳng qua tên của mục tiêu ở bên trong phương án không phải là Brinell, mà là Aoste Truelle!
“Như vậy là giết người! Như vậy là phạm tội!” Aoste hoảng sợ kêu lên.
“Nói nhỏ chút, có phải ngươi định vĩnh viễn mất đi năng lực nói chuyện không hả?” Lumian cười nhắc nhở đối phương một câu: “Ngươi cũng biết đây là phạm tội à? Vậy các thám tử kia có nói cho ngươi biết, lừa dối cũng là phạm tội không?”
Aoste lại tạm thời không tìm được từ nào thích hợp để đáp lại đối phương.
Lumian đứng lên, phủi tro bụi trên găng tay:
“Giỡn, mới vừa rồi ta đang thử thách nhân phẩm của ngươi.”
“Cái gì?” Aoste tỏ vẻ mờ mịt.
Lumian tự nhiên sẽ không nói cho hắn, nguyên nhân thật sự của mấy lời nói mới vừa rồi kia là muốn dựng lên một hình ảnh lạnh lùng khát máu ở trong lòng hắn, như vậy có hỗ trợ cho trao đổi về sau.
Bị ép tín nhiệm cũng là tín nhiệm!
“Chúc mừng ngươi, thông qua thử thách của ta, như vậy chứng minh ngươi chẳng phải hạng người phạm tội không hề có điểm mấu chốt.” Lumian cười dang cánh tay.
Hắn đột nhiên kéo chủ đề quay trở lại:
“Ngươi mượn nhiều tiền như vậy là để mua cái gì?”