Đợi đến khi Lumian nhảy xong điệu múa triệu hồi, nghe thấy từng âm thanh thật nhỏ bé yếu ớt truyền vào bên tai mình, gần gũi giống như ở ngay cạnh bên, các sinh vật quái dị lang thang trong phòng biến mất từng cái một.
Rời đi cuối cùng là bóng nữ với mái tóc dài màu xanh đậm và các mảnh lá cây bao bọc lấy thân thể kia, nó vừa không muốn lại nghi ngờ.
Lumian thở phào nhẹ nhõm, nhắm mắt lại, lẳng lặng nghe tiếng người ồn ào ở trong cơ thể mình.
Hắn không nghe rõ một câu nào, mỗi câu hắn đều muốn nghe thấy rõ.
Sau một lúc lâu, Lumian mở hai mắt ra, nhìn về phía cửa sổ được tấm rèm rách rưới che khuất, lẩm bẩm không tiếng động:
“Mới vừa rồi rốt cuộc là cái gì vậy?”
Trực giác nói cho hắn biết cái bóng nữ hơi mờ kia còn mạnh mẽ hơn những sinh vật quái dị khác được triệu hồi đến nhiều lắm, không phải hắn người phi phàm ở cấp bậc này có thể đối phó được.
Nếu như không phải cho dù ô nhiễm phong ấn trong cơ thể và hoa văn màu xanh đen ở ngực chưa từng kích hoạt, cũng có thể khiến cho các sinh vật linh tính theo bản năng không dám đến gần, Lumian hoài nghi mình đã gặp bất trắc.
Điều này khiến cho hắn sinh ra một nghi ngờ:
“Diễn viên múa khác rốt cuộc sống tiếp như thế nào?”
Bước đầu hắn đã xác nhận khu vực này không có nguy hiểm quá lớn, nên mới dám nhảy điệu múa triệu hồi, kết quả vẫn suýt chút nữa xảy ra chuyện, diễn viên múa khác dựa vào cái gì để tránh né nguy hiểm tương tự?
“Là ban ơn của ta thông qua đánh cắp đạt được, thiếu thốn tri thức thần bí học nào đó, hay là diễn viên múa khác chỉ có thể đưa tới sinh vật quái dị không khác bản thân lắm, cộng thêm một điểm điệu múa triệu hồi đến từ tồn tại bí ẩn ấy, dưới tình huống bình thường sẽ không xảy ra vấn đề gì?” Lumian trầm tư một trận, càng nghĩ càng cảm thấy người khác thường có thể là bản thân.
Hắn cho rằng ô nhiễm trong cơ thể mình có cấp bậc rất cao, cho dù bị phong ấn lại cũng có thể khiến cho mình ngẫu nhiên triệu hồi đến thứ kỳ quái lại tương đối nguy hiểm.
“Còn may, ô nhiễm cũng là một loại bảo vệ…” Lumian thở hắt ra, thu hồi thủy ngân sa đọa, thắp sáng đèn cacbua canxi bằng sắt đen, ngồi vào trước bàn gỗ, lật xem bút ký của Aurora.
Nhìn xem từ đằng sau ra đằng trước bút ký thần bí học là một chuyện vô cùng đau khổ, hắn thiếu thốn dự trữ tri thức tương ứng thường xuyên sẽ cảm thấy bản thân là đồ thất học, nên không thể không lấy ra bút ký sớm nhất của Aurora, bù lại ký hiệu tượng trưng và ý nghĩa thần bí học tương ứng.
Nhưng Lumian lại không có cách nào ổn định tâm thần để học dần dần từ trước ra sau, hắn cho rằng nếu như bên trong bút ký phù thủy của Aurora thật sự cất giấu thông tin quan trọng, chắc chắn là nội dung trong một hai năm gần đây, đó là mốc thời gian khi thôn Cordu dần dần xuất hiện khác thường, những người chăn cừu bắt đầu đi săn.
Sau khi đấu tranh với tri thức tên là thuật tia chớp gần hai tiếng, Lumian tuyên bố thất bại của bản thân, quyết định đêm mai lại tiếp tục.
Hắn vệ sinh sơ qua, nằm lên trên giường.
Nghĩ đến sinh vật quái dị mình mới vừa triệu hồi đến, Lumian không yên tâm đặt thủy ngân sa đọa ở bên cạnh gối đầu, đề phòng sự cố có thể xảy ra.
Trước khi rời khỏi thôn Cordu, hắn đã kiểm tra thanh đoản đao tà dị màu đen bạc này, xác nhận vận mệnh nó trao đổi được từ chỗ quái vật hỏa diễm là nỗi khổ bị ngọn lửa thiêu đốt.
Bóng đêm dần dần sâu, phố Loạn lại không hề yên bình, tiếng ca hát, tiếng quát to, tiếng tức giận mắng người ca hát, tiếng đánh nhau, tiếng rượt đuổi, tiếng ho khan, tiếng nỉ non, tiếng vận động, hết đợt này đến đợt khác, giống như đang chơi một bản nhạc giao hưởng của màn đêm.
Lumian đã thành thói quen với tạp âm, thậm chí cảm thấy nó khiến cho mình có một cảm giác vẫn còn sống trên đời này.
Trong bất tri bất giác, hắn đã ngủ.
Sáu giờ sáng, nhà thờ ở nơi xa vang lên tiếng chuông boong boong, giống như khi ở thôn Cordu, Lumian đúng giờ tỉnh lại, không muốn mở mắt ra.
Qua vài phút, hắn xoay người ngồi dậy, cắm thủy ngân sa đọa về bên hông.
Cả đêm hắn mơ mộng lộn xộn, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra.
“Là ta suy nghĩ nhiều quá sao?” Lumian nói thầm một câu.
Hắn lập tức mở cửa phòng, đi vào phòng vệ sinh gần nhất, mượn ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ, nhìn bản thân ở trong gương.
So sánh với cùng thời gian ngày hôm qua, hắn không hề có bất cứ biến hóa gì.
Màu sắc nhuộm trên tóc và phần thêm vào thuộc về sự vật bên ngoài, sẽ không thiết lập lại trạng thái thân thể của hắn.
Lumian cúi người xuống, đánh răng.
Khi hắn đang súc miệng, đuôi khóe mắt nhìn thấy Charlie đi đến.
“Không phải ngươi ở tầng 5 sao?” Lumian nhổ nước súc miệng ra, nghiêng đầu hỏi Charlie.
Charlie đổi một chiếc áo sơ mi màu trắng ố vàng, cổ tay áo xắn lên đến khuỷu tay, hắn ngáp một cái nói: