“Ngươi có tin nổi không? Đám người kia đều sáu giờ rời giường, phòng vệ sinh trên tầng 5 đầy ắp người!”
Hắn lập tức cười khẽ:
“Ta thích nhất vẫn là phòng vệ sinh của tầng 2 này, ngươi có biết vì sao không? Sạch sẽ!”
“Tuy rằng thằng khốn Laurent kia lông mày thật cao, không hề biết giúp đỡ mẹ của hắn, nhưng hắn còn có một ưu điểm, là hắn rất yêu sạch sẽ, chỉ cần ở khách sạn, mỗi ngày đều sẽ quét dọn phòng, tiện thể dọn dẹp cả phòng vệ sinh này, ha ha, có phải nếu như bồn cầu bị bẩn, hắn sẽ không đại tiện được không?”
Hóa ra do hắn quét dọn… Lumian lập tức hơi ngoài ý muốn.
Ấn tượng người trẻ tuổi tên Laurent kia lưu lại cho hắn là lạnh lùng, ngạo mạn, quần áo đúng mực, tự cho mình rất cao, không thông cảm với tình cảnh của mẹ, hoàn toàn không giống với hạng người sẽ đến quét dọn phòng vệ sinh.
Trước đó Lumian còn tưởng là do một vị khách khác của tầng 2 không chịu nổi sự keo kiệt của ông chủ khách sạn, tự mình quét dọn khu vực thường dùng.
Nhìn sắc mặt mỏi mệt của Charlie giống như một đêm không ngủ, Lumian cười hỏi:
“Tối hôm qua ngươi đi phố tường thành hả?”
Phố tường thành là khu đèn đỏ có tiếng của Trier.
“Ta đâu đi nổi phố tường thành? Tương lai ta chắc chắn sẽ đi một lần!” Charlie nghiến răng nghiến lợi nói: “Mười giờ tối hôm qua ta mới quay trở về khách sạn, sau đó đến quán bar dưới lòng đất uống cùng đám người kia đến mười hai giờ, nửa đêm còn làm cái gì, hà hà, giấc mộng tuyệt vời, Shire, tên của chúng ta giống nhau, chẳng qua cách phát âm khác nhau, ngươi có thể tưởng tượng ra được, trong mộng hạnh phúc cỡ nào vui sướng cỡ nào, khi tỉnh lại thì cỡ nào mất mát cỡ nào cái gì nhỉ…
“Trống rỗng?” Lumian hỗ trợ suy nghĩ ra một từ để hình dung.
“Đúng đúng đúng!” Charlie đi đến trước bồn cầu, tháo dây lưng.
Hắn tỏ ra dễ chịu nheo ánh mắt vốn không lớn lại.
Lumian giơ tay nhéo mũi, cười nhạo nói:
“Ngươi làm giấc mộng xuân?”
Charlie rùng mình một cái, tay phải run lên, cười he he nói:
“Đó là giấc mơ chân thật nhất ta từng mơ, cô gái trong mơ còn xinh đẹp hơn gái ở phố tường thành, hơn nữa dịu dàng như vậy, nhiệt tình như vậy, ta thật sự không muốn tỉnh lại.”
“Thật hiển nhiên, ngươi không giữ lâu được như thế, tỉnh lại là nhân từ đối với ngươi.” Lumian đùa giỡn.
“Ta còn định sau khi lấy được tiền lương, chủ nhật không cần đi làm, đi đến phố họa mi gần đây, nơi đó có vài phòng ca múa, có thể tìm được vài con mèo con giá rẻ, đồng nghiệp của ta nói với ta, ở nơi đó, chỉ cần 52 kepei là có thể tìm cho mình một phần thưởng công việc.”
(*) mèo con trong tiếng Pháp có hai nghĩa, hoặc chỉ kỹ nữ hoặc chỉ bộ phận sinh dục nữ.
“Nhưng mà hiện giờ ta không có hứng thú đi.”
Nói đến đây, hắn đột nhiên hưng phấn, hạ thấp giọng nói với Lumian:
“Ngươi biết không? Khách sạn có một vị khách giàu sang có thái độ rất tốt với ta, chỉ đích danh ta đưa đồ ăn lên, kêu ta hỗ trợ dọn dẹp phòng.”
“Là nam hả?” Lumian cố ý hỏi như vậy.
Charlie nhanh chóng lắc đầu:
“Không, là một quý bà, ta hoài nghi nàng coi trọng ta, ta đang do dự, nếu như nàng thật sự đưa ra yêu cầu kia, ta có cần bỏ qua nguyên tắc của bản thân không, ngươi biết đây, ở Trier, chuyện như vậy thật bình thường, ta có thể nhận lấy món tiền đầu tiên từ chỗ nàng, rất nhanh có thể có được khách sạn của riêng mình.”
“Ta cho rằng ngươi sẽ không do dự.” Mặc dù mới quen biết hơn hai ngày, nhưng Lumian tin tưởng Charlie là người vô cùng linh hoạt về điểm mấu chốt đạo đức.
“Nàng đã hơn năm mươi tuổi.”
Lumian ồ một tiếng thật dài, dùng biểu cảm thể hiện lời nói ở trong lòng.
Hắn từ biệt Charlie, trở về phòng thay quần áo có khí chất càng phù hợp với phố Loạn như áo jacket, quần dài, ra đường phố bên ngoài tiêu 6 kepei mua một cái bánh hành, dùng 1 rick mua nửa lít rượu chua quả táo, ngồi vào trong góc bên cạnh phố, thong thả ăn bữa sáng.
Cái bóng của nhà cửa hai bên cạnh che khuất thân thể của hắn, hắn vừa thưởng thức hương vị pha trộn giữa hành lá và bột mì nhào, vừa quan sát người bán hàng rong đang rao hàng, phụ nữ mua thức ăn, người lao động đến đi vội vàng, mấy đứa bé con nhặt rác trên mặt đất và chướng ngại vật trong ngõ nhỏ cách đó không xa.
Mãi cho đến chín giờ sáng, Lumian mới đứng lên, phủi quần áo, đi trở về khách sạn Golden Rooster, lên đến tầng 3, gõ cửa phòng số 5.
Anthony Roseau buôn bán tin tức đang ở trong này.
Sau tiếng vang cốc cốc cốc, một giọng nam trầm ổn mang theo giọng bờ biển phía Tây truyền ra:
“Mời vào.”
Lumian xoay nắm tay, đẩy cửa vào, đầu tiên ngửi thấy mùi hơi gay mũi, mang theo một chút hương vị bạc hà, cái này hình như dùng để khử trùng.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi đang ngồi ở bên giường.