Người đàn ông này mặc áo màu xanh lá quân đội và quần dài cùng màu, đeo đôi ủng da không có dây cột, tóc cạo rất ngắn, chỉ còn một lớp mỏng manh.
Hắn không có khí chất nhanh nhẹn già dặn gì của quân nhân xuất ngũ, đường chân tóc màu vàng nhạt hơi lùi về đằng sau so với bình thường một chút, để lộ ra cái trán có vẻ rất rộng, khuôn mặt mập ra, phần râu được cạo thật sạch sẽ, làn da hơi bóng loáng, có một số thứ nhỏ màu đen trong lỗ chân lông ở mũi, nhìn tương đối chất phác.
Anthony Roseau nghiêng đầu, liếc nhìn Lumian, trong đôi mắt màu nâu đậm phản chiếu bóng dáng của đối phương.
Không biết vì sao, Lumian đột nhiên có một cảm giác bất an kỳ quái.
Anthony Roseau nhìn Lumian, bình tĩnh mở miệng hỏi:
“Ngươi có chuyện gì sao?”
“Ta nghe Pawar nói, ngươi là người buôn bán tin tức rất có uy tín.” Lumian nói thẳng là do ai giới thiệu mình đến đây, không lãng phí thời gian trên việc thử nhau.
Anthony Roseau với khuôn mặt hơi mập lộ vẻ đã hiểu, chỉ vào chiếc ghế dựa được bày ở trong phòng:
“Ngươi muốn tin tức gì, hay nói cách khác, ngươi muốn ủy thác ta tìm kiếm tin tức về chuyện gì?”
Đối mặt với Anthony Roseau thoạt nhìn hàm hậu tin cậy, Lumian vẫn luôn tương đối bất an, hắn ngồi lên ghế dựa, lời ít mà ý nhiều nói:
“Ta muốn tìm hai người.”
“Họ tên, diện mạo, đặc thù.” Anthony Roseau liếc nhìn bên trái thắt lưng Lumian.
Lumian nhớ lại nói:
“Một người tên là Guillaume Bene, đã từng là linh mục giáo xứ của giáo hội Mặt Trời Vĩnh Hằng, một người tên là Puares de Roquefort, hơn một tháng trước, nàng cùng với chồng mình là Bayost, quản gia Lewis Lund, hầu gái Cathy cùng đi đến Trier.”
“Ta không có ảnh chụp của bọn họ, chỉ có thể nói cho ngươi biết, Guillaume Bene có mái tóc ngắn màu đen, ánh mắt màu lam, tính tình nghiêm túc, dục vọng mãnh liệt, đặc thù lớn nhất là có cái mũi ưng, tóc của Puares rất dài, màu nâu, có đôi mắt màu nâu sáng ngời, lông mày tương đối nhạt và thưa thớt, khí chất sạch sẽ nhưng câu người…”
Anthony Roseau yên tĩnh nghe hết, đứng lên, đi đến bàn gỗ trước cửa sổ, kéo ngăn kéo ra, lấy một xấp giấy trắng và một cái bút chì đã gọt sẵn.
Hắn soạt soạt soạt phác họa, không bao lâu đã hoàn thành hai bức chân dung.
“Ngươi nhìn xem có giống không.” Anthony Roseau đưa hai bức tranh phác họa cho Lumian.
Lumian nhận lấy, phát hiện cho dù là linh mục giáo xứ hay là phu nhân Puares đều giống như đúc, trông rất sống động, trừ bỏ thiếu màu sắc ra thì không có chênh lệch quá lớn với ảnh chụp.
Hắn hơi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Anthony Roseau đang đứng ở trước mặt, ngạc nhiên nói ra:
“Rất giống.”
“Chỉ bằng miêu tả đơn giản của ta, ngươi đã khôi phục đến trình độ này?”
Hắn còn tưởng rằng Anthony Roseau sẽ phải vẽ nhiều bản nháp để cho mình chọn lựa, sau đó tiến hành sửa lại và thay đổi nhỏ thêm một bước.
Anthony Roseau hiếm có khẽ cười: “Hình ta vừa khôi phục là bức ảnh chụp trên lệnh truy nã của chính phủ.”
“Chính phủ cũng đang truy tìm bọn họ.”
Khó trách… Lumian bừng tỉnh hiểu ra.
Linh mục giáo xứ Guillaume Bene và phu nhân Puares đều là tín đồ Tà Thần đã được nhận ban ơn, sau khi đám người Ryan tổng hợp lại báo cáo lên, nhất định sẽ dẫn đến coi trọng tương ứng!
Nghĩ đến đây, cảm giác bất an kia của hắn lại lập tức tăng thêm.
“Ta chắc chắn cũng đang bị truy nã… Anthony Roseau có từng nhìn thấy bức vẽ chân dung của ta không? Hắn có nhận ra ta không?” Trái tim của Lumian treo cao lên, tỏ vẻ trấn định hỏi nhà buôn bán tin tức trước mắt:
“Đối với chuyện này, ta cũng không ngờ, ta muốn biết số tiền treo giải thưởng của bọn họ có bao nhiêu?”
“Guillaume Bene 20000 pelkin, cung cấp một manh mối 500 pelkin, Puares cũng như vậy.”
Giọng điệu của Anthony Roseau vô cùng bình thản.
Lumian cười nói:
“Nếu như ngươi có thể tìm được tin tức có ích, có thể lấy được hai phần tiền thưởng.”
Ý của hắn là có thể nhận một phần bên chỗ chính phủ, còn có thể lại lĩnh một phần từ chỗ mình.
Anthony khẽ gật đầu:
“Ta nhận ủy thác của ngươi, 500 pelkin, đặt cọc 100.”
“Đây là quy củ của ta, ngươi có thể không tiếp nhận, đi tìm buôn bán tin tức khác hoặc thợ săn tiền thưởng.”
Đối phương đã nói đến tình trạng này, Lumian không có cách nào cò kè mặc cả nữa, chỉ có thể nhẹ nhàng gật đầu nói:
“Không thành vấn đề.”
Hắn đang định đưa tiền, bên ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng súng đoàng.
Anthony Roseau lập tức run rẩy toàn thân, giống như gặp phải thiên địch vậy, co rút thân thể lại, vèo chui xuống dưới gầm bàn gỗ.
Lumian nhìn xem hơi sửng sốt:
Phản ứng như vậy có phải quá khoa trương rồi không, cảnh này chẳng phải là trạng thái thường ngày của phố Loạn sao?
Nơi đây thường xuyên có tiếng súng nổ vang, đánh nhau và xung đột quy mô lớn, người ở nơi này đáng nhẽ nên sớm thành thói quen mới đúng, việc duy nhất cần phải làm là rời xa cửa sổ, miễn cho bị đạn lạc bắn tới.