Rất nhanh, âm thanh ồn ào dần dần lắng lại.
Anthony Roseau hòa hoãn vài giây, rồi mới bò ra khỏi dưới gầm bàn gỗ.
“Ngại quá, vào mấy năm trước khi ở trong cuộc chiến tranh kia, ta gặp nạn ở chiến trường bị thương để lại di chứng, không thể không xuất ngũ trở lại Trier.”
Vậy tại sao ngươi muốn ở lại phố Loạn nơi thường xuyên có tiếng súng nổ vang chứ? Lumian không hỏi tới, hắn không hề có hứng thú gì với tâm lý của Anthony Roseau.
Hắn lấy ra một tờ tiền giấy mệnh giá 50 pelkin, dùng ngón tay nhẹ nhàng lướt qua tượng bán thân của Levist cùng với con phố buôn bán, thương nhân lui tới được vẽ trong tờ tiền.
Cảm nhận thô ráp lưu lại, Lumian đưa tờ tiền giấy với hai màu xám xanh đan xen cùng hai đồng Louis vàng, hai đồng mệnh giá 5 pelkin có điêu khắc hình chim mặt trời cho Anthony Roseau.
Ví tiền của hắn lập tức nhẹ bẫng một phần ba, hắn không tự chủ được có cảm khái tiêu tiền như nước.
Liếc nhìn hình ảnh chợ người thành thật ở mặt sau tờ tiền giấy, Anthony Roseau gập ngón tay, phủi mặt ngoài, rồi giơ nó lên trước ánh mặt trời để kiểm tra thật giả.
Sau khi xác nhận không phải tiền giả, hắn vừa cất tiền vừa hỏi Lumian:
“Ngươi đến tìm ta vào thời gian cố định, xem có tin tức gì không, hay là đưa địa chỉ cho ta, ta có thu hoạch thì ném tin tức liên quan đến phòng ngươi vậy?”
“Ta ở phòng 207.” Lumian biết chuyện mình đang ở khách sạn Golden Rooster căn bản không thể lừa gạt được Anthony Roseau, cho nên báo thẳng số phòng.
Ra khỏi phòng 305, vẻ mặt của hắn dần nghiêm túc, lẩm bẩm trong lòng:
“Mấy ngày tiếp theo phải chú ý gấp bội, đề phòng Anthony Roseau bán đứng ta…”
“Ta có nên tìm cơ hội thể hiện ra thực lực ở trước mặt hắn, cũng khiến cho hắn tin tưởng ta có thù nhất định sẽ báo không nhỉ?”
Lumian vừa nghĩ vừa đi về phía cầu thang.
Đột nhiên, hắn nghe thấy có người vừa cười vừa khóc kêu lớn:
“Ta phải chết, ta phải chết!”
Lumian theo tiếng nhìn lại, thấy một người đàn ông đang ngồi ở ngoài cửa phòng 310.
Người đàn ông kia mặc áo sơ mi bằng vải lanh bẩn thỉu dơ dáy và quần dài màu vàng, tóc đen đã đến vai, rối bời phủ xuống.
Lúc này, hắn đang dùng hai tay ôm đầu, nhìn xuống mặt đất, không ngừng nói ra:
“Ta phải chết, ta phải chết!”
Âm thanh lúc cao lúc thấp, khi thì sợ hãi khi lại điên cuồng.
Là đồ điên đôi khi tỉnh táo Charlie đã nhắc đến?
Lumian quan sát vài giây, đi đến gần bên hắn, tò mò hỏi:
“Vì sao ngươi lại cảm thấy mình sắp chết vậy, bị bệnh nan y sao?”
Người đàn ông kia không hề ngẩng đầu lên, tiếp tục ồn ào:
“Ta phải chết, ta phải chết!”
Lumian khẽ cười, vượt thẳng qua người hắn, đi vào trong phòng số 310 đang cửa gỗ rộng mở.
Bố cục của căn phòng này giống như phòng 207 của hắn, thu dọn tương đối sạch sẽ, trừ bỏ những con rệp đuổi không đi thỉnh thoảng xuất hiện.
Khi tầm mắt của Lumian quét qua ngoài mặt từng món đồ vật như đèn dầu, bộ sách kinh điển, bút máy, vali hành lý, đồ điên kia đứng lên, ngây ngốc nói:
“Đây là địa bàn của ta.”
“Ta biết.” Lumian cười trả lời: “Nhưng không phải ngươi sắp chết sao? Ta thấy ngươi không có con cái hay thân thích, không bằng lấy của cải để lại ra cứu giúp bọn ta những hàng xóm nghèo nàn này.”
Hắn chú ý đến đồ điên kia cũng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, chòm râu màu đen không biết đã bao lâu rồi không cạo, chi chít dày đặc khắp nơi đều có, khiến cho cặp mặt màu lam kia giống như đang ẩn nấp ở chỗ sâu trong rừng cây.
Đồ điên kia sợ run vài giây, túm lấy tóc mình, đau khổ lạ thường khẽ kêu lên:
“Bọn họ đều đã chết, bọn họ đều đã chết!”
“Ta thấy được quỷ hồn của Montsouris, bọn họ đều đã chết, ta cũng sắp chết!”
Quỷ hồn của Montsouris? Cuối cùng Lumian đã nghe ra được lời nói không giống vậy từ trong miệng đồ điên.
Mới vừa rồi hắn cố ý khiêu khích và kích thích đối phương, vì thử xem có thể nhận được hiệu quả khác không.
Tặng lại tốt đẹp khiến cho hắn chợt có cảm giác xuất hiện dấu hiệu ma dược tiêu hóa.
Một trong những quy tắc đóng vai kẻ khiêu khích là: Khiêu khích chẳng qua là thủ đoạn, không phải mục đích?
Lumian như có đăm chiêu nhìn đồ điên kia:
“Vì sao quỷ hồn của Montsouris có thể khiến cho bọn họ chết, khiến ngươi sắp chết?”
Đồ điên kia cúi đầu, thì thào lẩm bẩm:
“Người nhìn thấy quỷ hồn Montsouris đều sẽ chết, người nhà của hắn cũng sẽ chết, trong vòng một năm đều sẽ chết!”
Là ảo giác của đồ điên, hay là thật sự có chuyện như vậy? Nếu quả thật có, đó là một loại nguyền rủa sao?
Lumian thử thăm dò hỏi:
“Ngươi gặp được quỷ hồn của Montsouris ở đâu?”
“Dưới lòng đất, dưới lòng đất! Ngay ở dưới lòng đất của khu chợ!” Đồ điên kia lại một lần nữa ngồi chồm hổm xuống, lưng tựa vách tường, hai tay ôm lấy thân thể mình, run rẩy.
Thế giới dưới lòng đất tương ứng với khu chợ? Vậy vì sao không tìm hai giáo hội báo cáo, kêu bọn họ phái người dọn dẹp mấy thứ không sạch sẽ chứ? Lumian không tiếng động lẩm bẩm hai câu.