Thấy đồ điên kia lại quay trở về trạng thái ta phải chết, ta phải chết, hắn bỏ qua việc hỏi tiếp, rời khỏi phòng 310, đi xuống theo cầu thang.
Ngày mai là chủ nhật, Lumian quyết định giữa trưa đi đến khu vườn bách thảo lượn vòng xung quanh quán cà phê Mason, nắm giữ tình huống đại khái của khu vực đó, buổi chiều lại đi đến gần huyệt mộ dưới lòng đất, nhìn xem Aoste có thu được hồi âm của người triệu tập tụ hội không.
Trong ngõ nhỏ ở xung quanh phố Loạn có không ít chướng ngại vật được tạo thành từ tảng đá, khúc gỗ, nhánh cây và đủ loại đống rác, kể cả ở trên tuyến đường chính cũng thường xuyên có thể nhìn thấy một cái, nhưng mà ở chính giữa đã mở ra một lối đi có thể cung cấp cho hai chiếc xe ngựa qua lại.
Chúng nó gọi là rào chắn, có thể thấy được chúng ở không ít khu, nhiều cái có dấu vết khói hun lửa đốt, một vài cái còn lưu lại vết máu tươi biến thành màu đen, là phong cảnh chỉ Trier mới có, cùng với mái vòm đường dành riêng cho người đi bộ vừa vặn ở hai đầu cân bằng.
Lumian giẫm qua chỗ thấp bé ở tít ngoài rìa một rào chắn, đi ra khỏi ngõ nhỏ âm u, đến trên đường lớn.
Hắn lập tức đến chỗ trạm xe ngựa công cộng, định ngồi trên phương tiện công cộng này tới khu vườn bách thảo.
Trên đường đi, Lumian nhìn thấy không ít kẻ lang thang đang nằm phơi nắng, bắt rận ở góc tường, mỗi người đều dơ bẩn gầy yếu, phờ phạc ỉu xìu.
Điều này khiến cho hắn nhớ lại cuộc sống lưu lạc trước kia.
Khác với vương quốc Ruen không cho kẻ lang thang ngủ ở lề đường và trong công viên, nước cộng hòa Intis chưa lập ra quy định gì đối với những kẻ lang thang, chính là không thể đi vào những nơi thu phí và nơi riêng tư, bọn họ thường dùng cái này để cười nhạo Ruen không có quan tâm nhân đạo.
Trong lúc suy nghĩ lên xuống, Lumian đang di chuyển đột nhiên nheo mắt lại.
Hắn cảm giác có người đang theo dõi mình!
Lumian không quay đầu lại, không xoay người, vẫn đi về phía trạm xe ngựa công cộng.
Hắn giống như tùy tiện quan sát trái phải, ánh mắt rơi lên trên cửa sổ kính của một quán cà phê.
Nơi đó chiếu ra bóng dáng của hắn đang mặc áo jacket sẫm màu, mà ở nơi cách hắn không xa lắm, có một người đàn ông mặc áo vest bằng vải bạt đội mũ lưỡi trai.
Sau khi Lumian thu hồi tầm mắt thì đột nhiên tăng nhanh bước chân, giống như định đuổi theo chiếc xe ngựa công cộng hai tầng sắp rời khỏi trạm.
Không có gì bất ngờ xảy ra, hắn cảm nhận được người đàn ông đội mũ lưỡi trai màu lam kia đang đuổi theo.
Chiếc xe ngựa công cộng yên lặng chuyển động, chạy về phía cuối đường, Lumian đuổi theo hết hy vọng, đột ngột dừng lại tại chỗ.
Mượn dùng cửa sổ của cửa hàng bên đường, Lumian không dấu vết nhìn thấy người đàn ông đội mũ lưỡi trai tương đối chật vật vội dừng thân thể, thuận thế xoay sang chỗ khác, nhìn về phía phòng ca múa ở đối diện.
Gật đầu khẽ đến mức không thể nhận ra, Lumian giống như đi dạo lướt qua trạm xe ngựa công cộng, rẽ vào trong một ngõ nhỏ yên lặng không người, bị một rào chắn ngăn cách.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai bước nhanh đuổi kịp, bay qua rào chắn đổ nát không cao kia, nhưng không hề nhìn thấy bóng dáng của Lumian.
Mục tiêu hắn đang theo dõi giống như hư không biến mất ở trong ngõ nhỏ.
Ngay khi người đàn ông đội mũ lưỡi trai định đuổi theo tới trước, Lumian đã rúc vào trong góc xó rào chắn giống như mãnh hổ nhào ra, hai tay đè chặt bả vai đối phương, vặn thân thể của hắn ra đằng sau về phía đầu gối của mình.
Hự!
Một đầu gối của Lumian húc thẳng lên trên phần eo của người đàn ông đội mũ lưỡi trai, đau đến khuôn mặt của hắn vặn vẹo, hai chân đã không thể chống đỡ nổi thân thể nữa.
Phịch một tiếng, người đàn ông đội mũ lưỡi trai ngã trên đất, bắn lên không ít bụi bặm.
Lumian hơi ngồi xổm người xuống, túm lấy cái gáy của người theo dõi, trầm giọng nói:
“Ai kêu ngươi theo dõi ta?”
“Ta không có! Ta chỉ đang đi đường tắt!” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai vội vàng giải thích.
Lumian nở nụ cười, túm lấy đầu hắn, đột nhiên ném xuống mặt đất.
Trong tiếng ầm, người đàn ông đội mũ lưỡi trai đau đến kể cả tiếng kêu thảm thiết đều mắc kẹt ở trong cổ họng, cái trán vừa xanh lại sưng, nhiễm màu máu.
“Ai kêu ngươi theo dõi ta?” Lumian lặp lại vấn đề mới vừa rồi.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai rất oan uổng:
“Ta không theo dõi ngươi! Ta còn không biết ngươi!”
“Được rồi.” Lumian thả lỏng tay phải ra.
Một giây sau, hắn lấy chưởng làm đao, bổ mạnh vào sau tai người theo dõi.
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai không hừ lên một tiếng đã hôn mê bất tỉnh.
Lumian lập tức nâng hắn dậy, săn sóc kéo mũ hắn xuống thấp hơn, che hai mắt đang khép chặt.
Sau đó, hắn giống như đang nâng đỡ một người bạn uống say, bước chân trầm ổn rời khỏi ngõ nhỏ, rẽ về góc đường.