Nơi có có cửa vào thông xuống thế giới dưới lòng đất.
Sở dĩ mới vừa rồi Lumian chờ đợi người theo dõi ở con hẻm kia chính là nghĩ đến lát sau nếu có chuyện gì thì có thể chuyển dời xuống dưới lòng đất, hơn nữa hoàn cảnh đủ yên bình.
Khi người đàn ông đội mũ lưỡi trai tỉnh lại, trước mắt hoàn toàn tăm tối, chỉ có một chút ánh sáng nhạt lộ ra từ nơi xa, khiến cho hình dáng sự vật xung quanh miễn cưỡng hiện ra.
Tiếng leng keng leng keng cách từng tầng cản trở truyền vào trong lỗ tai hắn, từ xa lại gần, rồi lại nhanh chóng đi xa.
Là dân bản xứ của khu chợ người thành thật, hắn không hề xa lạ gì với cảnh tượng này, hoài nghi mình bị mang xuống dưới lòng đất, đường phố bên cạnh có tàu hơi nước ngầm qua lại, tia sáng mỏng manh của nơi này đến từ bên đó.
Lumian ngồi ở trong bóng tối, nhìn người đàn ông đội mũ lưỡi trai, mỉm cười nói:
“Bây giờ ngươi có hai lựa chọn, một là nói cho ta biết ai để cho ngươi theo dõi ta, hai là bị ta đưa đến chỗ càng sâu dưới lòng đất, chôn ở nơi đó, ngươi hẳn là rất rõ ràng, mỗi ngày ở Trier đều có rất nhiều người mất tích, thêm một người là ngươi không là gì cả.”
Thấy người theo dõi rơi vào trầm mặc, không trả lời ngay, Lumian biết rõ phòng tuyến tâm lý của hắn đã dao động, cho nên bồi thêm một câu:
“Còn ta, sẽ xuyên qua các con đường phố dưới lòng đất này, chuyển đến khu khác.”
Thấy Lumian đã tính kỹ cả đường lui, bày ra tư thái giết người diệt khẩu vứt xác trốn đi xa, lại nhớ đến vẻ tàn nhẫn và quả quyết trong lúc tra hỏi trước đó, người đàn ông đội mũ lưỡi trai cuối cùng không khống chế nổi sợ hãi trong lòng, gần như sụp đổ nói ra:
“Là, là Nam tước Brinell!”
Nam tước Brinell? Ông trùm băng đảng Savoie, chủ nợ của Aoste Truelle? Tại sao hắn muốn theo dõi ta, ta chỉ chạm mặt hắn một lần ở trong nhà trọ kia trên phố áo khoác trắng vào tối hôm qua, kể cả lời đều chưa nói một câu…
Lumian nghe vậy vừa nghi ngờ lại mờ mịt.
Chuyện này ngược lại khiến cho hắn xác định người đàn ông đội mũ lưỡi trai không nói dối. Dù sao nếu như đối phương thật sự nói dối, không có khả năng lựa chọn kẻ đứng đằng sau mà kể cả bản thân Lumian đều không thể ngờ nổi, hoàn toàn không thể lý giải.
Lumian nhíu mày hỏi:
“Tại sao hắn lại muốn theo dõi ta?”
“Không biết.” Người đàn ông đội mũ lưỡi trai nơm nớp lo sợ đáp lại: “Hắn chính là kêu ta đi theo ngươi, nhìn xem ngươi đi những đâu.”
Lumian ngẫm nghĩ vài giây hỏi:
“Hiện giờ Nam tước Brinell đang ở đâu?”
“Nếu như không có chuyện gì khác, bình thường hắn đều ở sàn nhảy Brise đường lớn khu chợ.” Người đội mũ lưỡi trai nỗ lực muốn nhìn thấy rõ sắc mặt của Lumian, nhưng bởi vì ánh sáng quá mức yếu ớt nên thất bại.
Sàn nhảy Brise?
Lumian có ấn tượng nhất định đối với những kiến trúc mang tính dấu hiệu của khu chợ người thành thật này.
Đây là thu hoạch của chuyến đi dạo ngày hôm qua của hắn.
Đường lớn khu chợ dùng để chỉ tuyến đường chính từ chợ người thành thật đến ga tàu hơi nước Suichite, dài chừng hai cây số, sàn nhảy Brise ở kề bên chỗ khu chợ, bức tượng ở cửa tương đối đặc sắc, khiến cho người ta vừa nhìn thấy sẽ không quên được.
Một lát sau, Lumian nhếch miệng, nói với người theo dõi:
“Dẫn ta đến đó, ta muốn tâm sự với Nam tước Brinell.”
Người đàn ông đội mũ lưỡi trai lập tức nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy cái mạng của mình được bảo vệ.
Về phần đến sàn nhảy Brise, là ai chiếm ưu thế, là ai bị ngoài ý muốn, không có liên quan gì đến hắn.
…
Sàn nhảy Brise ở hai tầng dưới cùng của một kiến trúc màu vàng, tầng hai là quán cà phê thêm vào, tầng một là phòng khiêu vũ náo nhiệt, nhưng lúc này mới vừa mở cửa, không có khách.
Một bức tượng hình cầu màu trắng được tạo thành từ vô số đầu lâu đứng ở ngoài cửa của nó, bên trên dùng ngôn ngữ Intis viết:
“Bọn họ ngủ say ở trong này, chờ đợi buông xuống của hy vọng và hạnh phúc.”
Lumian nhìn lướt qua, đi theo người dẫn đường vòng qua bức tường, đi đến cửa phòng khiêu vũ.
Có hai tên tay chân xã hội đen mặc áo sơ mi màu trắng áo khoác màu đen đang đứng đó, bọn họ đồng thời ấn tay phải sang bên hông, hỏi người đàn ông đội mũ lưỡi trai:
“Missiri, hắn là ai?”
“Hắn, hắn đến tìm Nam tước Brinell.” Missiri hơi lắp bắp trả lời.
Sau khi nhận lấy ánh mắt hoài nghi và nhìn kỹ của hai tên tay chân, Lumian tỏ vẻ bình tĩnh nói:
“Có gặp ta hay không là do Nam tước Brinell quyết định, chứ không phải các ngươi.”
“Các ngươi định thừa nhận lửa giận của hắn sao?”
Do dự một chút, một trong hai tên tay chân xoay người tiến vào trong phòng khiêu vũ.
Trong quá trình chờ đợi, trạng thái của Lumian tương đối thả lỏng hỏi người theo dõi tên là Missiri:
“Vì sao lại sẽ có một pho tượng như vậy, khắc một câu như vậy, cái này tuyệt đối không hề phù hợp với phòng khiêu vũ?”