Hắn lập tức chỉ vào cái ghế đối diện ghế dài:
“Muốn một tách cà phê không?”
“Không cần.” Lumian từ chối lời mời của Nam tước Brinell: “Ta chỉ muốn mau sớm tìm được mấy người kia.”
Ngay sau đó, hắn dang hai tay ra nói:
“Ca ngợi vầng mặt trời, để cho chúng ta đều có thể sống trong ánh sáng!”
Nói xong, Lumian xoay người lại, từng bước một đi xuống cầu thang, hoàn toàn không hề để ý đến phần lưng mình đang bị lộ ra dưới họng súng bí mật của vài tên tay chân kia.
Chờ tiếng bước chân của hắn hoàn toàn biến mất khỏi trong cầu thang, Nam tước Brinell mới nhìn về phía Missiri đang mất tự nhiên, giọng ôn hòa nói:
“Ngươi thuật lại kỹ càng một lần quá trình bị hắn phát hiện ra như thế nào, bị hắn bức bách ra làm sao, đừng bỏ sót bất cứ một chi tiết nào.”
Ra lệnh xong, Nam tước Brinell ngậm cái tẩu màu gụ, tựa lưng vào ghế tựa, nhắm mắt lại.
Missiri nơm nớp lo sợ nói ra từ đầu đến đuôi cảnh ngộ mình đã gặp phải.
Nghe xong miêu tả của hắn, một trong những tên tay chân tức giận căm phẫn hỏi:
“Nam tước, vì sao mới vừa rồi ngươi không dạy dỗ thằng oắt con kia một trận, lại thoải mái để cho hắn rời đi như thế chứ?”
Nam tước Brinell dùng cái tẩu màu gụ nhẹ nhàng gõ hai tiếng trên bàn, mỉm cười hỏi:
“Dạy dỗ hắn?”
“Ngươi có biết hắn thuộc danh sách bao nhiêu, có năng lực gì, có được vũ khí gì không?”
“Không biết.” Tên tay chân kia đàng hoàng tử tế trả lời.
Trong tiếng ghế dựa được đẩy ra đằng sau, Nam tước Brinell đứng lên, tay phải cầm cái tẩu màu gụ, đánh mạnh lên trên đầu tên tay chân kia.
Trong tiếng bốp, cái trán của tên tay chân kia nứt ra, máu đỏ tươi chảy xuống, nhưng hắn không dám kêu thảm thiết không dám né tránh, chỉ tỏ vẻ kinh hoàng, sợ hãi rụt rè đứng ở đó.
Nam tước Brinell thu hồi cái tẩu, vẻ mặt trở nên lạnh lẽo nhìn hắn:
“Tin tức gì đều không biết, ngươi đã dám dạy dỗ hắn?”
“Nào, ta nhường vị trí của ta cho ngươi ngồi, nhìn xem ngươi có thể sống được mấy ngày!”
Không đợi tên tay chân đáp lại, Nam tước Brinell một lần nữa nở nụ cười.
Hắn vừa móc một chiếc khăn tay màu trắng được gấp gọn ở trong túi trước ngực ra, lau cái tẩu, vừa nói ra giống như đang nói chuyện phiếm:
“Ngươi không phát hiện lệnh truy nã của Lumian Lee có vấn đề sao?”
“Tiền thưởng bắt được hắn và tiền thưởng cung cấp manh mối có chênh lệch quá ít, một cái mới 3000 pelkin, một cái có 500.”
“Như vậy có ý nghĩa gì? Có ý nghĩa rằng phía chính phủ cũng không muốn để cho chúng ta trực tiếp đối phó với Lumian Lee, mà chỉ cung cấp tin tức, để cho bọn họ tự mình ra tay.”
“Lý do làm như vậy, hiện giờ ta chỉ nghĩ ra được hai cái, một là Lumian Lee vô cùng nguy hiểm, mặc cho đám thợ săn tiền thưởng vây bắt hắn, sẽ mang đến thương vong số lượng lớn, tạo thành tổn thất không cần thiết, hai là trên người Lumian Lee có đồ gì đó tương đối quý giá, chính phủ không hy vọng nó rơi vào trong tay thợ săn tiền thưởng.”
“Nếu như vừa rồi ta dạy dỗ Lumian, là tình huống thứ hai còn tốt, nhưng nếu như là tình huống thứ nhất, ngươi cảm thấy hy vọng chúng ta sống sót lớn bao nhiêu?”
Tên tay chân kia gật đầu lia lịa, không dám cãi lại.
Nam tước Brinell một lần nữa ngồi xuống, bưng tách cà phê lên nói:
“Hơn nữa, theo biểu hiện của việc hắn đối phó với Missiri, từ chuyện hắn có lá gan trực tiếp đến cửa tìm ta, có thể thấy được hắn là một người tàn nhẫn, quyết đoán, có tự tin nhất định đối với thực lực của bản thân.”
“Ta dám đánh cược, nếu như mới vừa rồi ta lấy uy hiếp làm chủ, muốn để cho hắn hoàn toàn khuất phục, hắn sẽ lập tức ra tay, hắn thật sự dám giết người.”
“Ha ha, đây là ưu điểm của hắn, cũng là khuyết điểm của hắn, dưới tiền đề không biết rõ thực lực của ta, không biết rõ nơi đây rốt cuộc có bao nhiêu mai phục, hắn đã ôm ý tưởng giết người diệt khẩu đến đây, sớm hay muộn sẽ bị thiệt thòi.”
Nam tước Brinell nhấp một ngụm cà phê, nhắm mắt lại: “Lại nhìn xem, nhìn xem có cần cho hắn một chút hỗ trợ và che chở không, anh chàng nông thôn đang đeo lệnh truy nã lại bụng dạ nham hiểm như này là một thanh đao dùng tốt.”
Bên ngoài sàn nhảy Brise.
Lumian quay đầu liếc nhìn bức tượng hình cầu màu trắng do từng đầu lâu tạo thành, đi đến trạm xe ngựa công cộng gần nhất.
Trên đường đến nơi này, thật ra hắn đã chuẩn bị sẵn sàng phương án giết người diệt khẩu, nhưng cuối cùng không thực hiện.
Hắn dự tính là, một khi Nam tước Brinell lấy chuyện lệnh truy nã ra để uy hiếp mình, hoặc biểu hiện ra vẻ thù địch nhất định, thì mình sẽ giả bộ sợ hãi, nói cho đối phương biết sở dĩ mình bị truy nã là vì đã cầm đi một vũ khí phi phàm tương đối lợi hại từ trong đống đổ nát thôn Cordu, bản thân tình nguyện giao ra, đổi lấy che chở.
Nếu như thực lực của Nam tước Brinell không yếu, có lòng tự tin thật mạnh, tình nguyện để cho Lumian mang theo vũ khí đến gần, vậy hắn sẽ đến bên cạnh, sẽ làm khó dễ dữ dội, giả bộ ám sát, trên thực tế là chủ động nhét thủy ngân sa đọa vào trong tay đối phương.