Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 288 - Chương 288 - Người Triệu Tập

Chương 288 - Người triệu tập
Chương 288 - Người triệu tập

Aoste vẫn đang ở chỗ cũ, ở bên cạnh nghĩa trang dưới lòng đất, lưng dựa vào cột đá, đốt lửa trại lên.

Nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm từ xa đến gần, hắn mặc áo bào màu đen đội mũ trùm đầu ngước đầu lên, nhìn về phía vị khách đến thăm.

Hắn vốn cho rằng sẽ có một khoản thu vào, vẻ mặt lập tức đọng lại.

Hắn vội vàng đứng lên, nặn ra nụ cười, chủ động nói ra trước khi Lumian hỏi:

“Sáng sớm nay ta đã liên hệ với người triệu tập, nói ta có người bạn là kẻ yêu thích thần bí học, muốn tham gia tụ hội, hắn còn chưa đáp lại ta.”

Lumian khẽ gật đầu, không hỏi Aoste liên lạc như thế nào, hắn đi đến bên cạnh đống lửa, tìm tảng đá ngồi xuống, giống như tùy ý mở miệng:

“Ngươi hẳn là đã lừa gạt không ít người, nhưng vẫn luôn xuất hiện ở cùng một nơi, không sợ bọn họ tìm ngươi sao?”

Aoste cười he he nói:

“Phần lớn thời điểm thật ra không tính là lừa đảo, ta là một người cầu nguyện bí ẩn, người phi phàm chân chính trên ý nghĩa, dùng linh tính của bản thân bói toán cho bọn họ, căn bản không thể gọi là lừa gạt.”

“Kết quả bói toán của ta có thể còn chuẩn xác hơn phần lớn mọi người ở trong câu lạc bộ thần bí học!”

“Vào thời điểm khác, nhất định là người khác nhau dùng phương pháp khác nhau, nếu thật sự bị vạch trần, còn có thể dùng nghệ thuật ăn nói bù lại.”

“Bù lại như thế nào?” Lumian nở nụ cười.

Aoste ho khan một tiếng:

“Trọng điểm là ban đầu không nên nói quá rõ ràng quá tuyệt đối, về sau mới có thể chỉ trích đối phương đã hiểu sai.”

Lumian như có đăm chiêu cười nói:

“Ở trên chuyện suối phu nhân Samarie này, ngươi đồng ý quá dễ dàng, hứa hẹn rất rõ ràng.”

Vẻ mặt của Aoste lập tức suy sụp:

“Đúng thế, ta bị Nam tước Brinell bức bách quá mức, chỉ mong lập tức lấy được tiền.”

“Cách làm chính xác hẳn là để cho ngươi biết ta có biện pháp, nhưng vô cùng khó thực hiện, sau khi ngươi cầu khẩn rất nhiều lần mới miễn cưỡng nhận lấy tiền của ngươi, cũng không nói đảm bảo sẽ thành công…”

Hết sức rõ ràng, tối hôm qua Aoste có tự kiểm điểm bản thân đã phạm phải lỗi lầm gì, nghiêm túc cân nhắc nếu như làm lại tất cả, nên làm như thế nào mới có thể lẩn tránh nguy hiểm tiếp sau, hắn càng nói càng hưng phấn, mãi cho đến khi nhìn thấy vẻ mặt cười như không cười của Lumian mới dừng lại.

Sao có thể nói đến chuyện làm thế nào để thành công lừa gạt thằng cha nguy hiểm này ở ngay trước mặt hắn chứ? Aoste theo bản năng nở nụ cười ngượng ngùng, gắng gượng giải thích nói:

“Nhưng ta tin tưởng như vậy sẽ không lừa gạt được ngươi, ngươi là người cẩn thận nhất ta từng gặp.”

Lumian cười lắc đầu:

“Ngươi thật sự chọn sai con đường.”

Aoste không dám nói tiếp đề tài này, hỏi ngược lại:

“Tối hôm qua ta nghiêm túc suy nghĩ một chút, khi ta và ngươi trao đổi hình như không đề cập đến tụ hội, chỉ nói là mùa nguyên liệu chính của ma dược, sao ngươi xác định là tụ hội thần bí học?”

Lumian cười khẽ nói:

“Trực giác của ta nói với ta như thế.”

Cùng lúc đó hắn không nhịn được oán thầm một câu:

Chẳng phải chỉ có hai khả năng sao, hoặc là giao dịch một chọi một, hoặc là tụ hội, tỷ lệ đoán đúng ít nhất 50%, lúc ấy ta chỉ thuận miệng nói ra, sai cũng không tổn thất cái gì!

Ánh mắt Aoste nhìn Lumian càng sợ hãi hơn.

Hắn càng ngày càng không đoán được thằng cha nguy hiểm này là danh sách mấy của con đường nào, thoạt nhìn đối phương không chỉ có thể đánh đấm, hơn nữa linh tính không kém, có trực giác gần như linh cảm.

Lumian cảm nhận được ấm áp do lửa trại mang đến, nói lời như đang nói chuyện phiếm:

“Ngươi gia nhập tụ hội thần bí học kia như thế nào?”

Aoste lộ vẻ hồi ức:

“Mỗi người đều mang theo hy vọng đi đến Trier, những họa sĩ nằm mơ cũng muốn để cho tác phẩm của mình được nhà nghệ thuật hội triển lãm tác phẩm lựa chọn, nhưng phần lớn đều là người thất bại không được chọn, hàng năm đều có người không chịu nổi đả kích này nên phát điên hoặc tự sát.”

“Các tác giả nghèo khó ở nhà trọ giá rẻ đều muốn tái diễn thần thoại thành danh của Aurora, Meniere những tác giả bán chạy này, nhưng cuối cùng chỉ có thể bán tác phẩm cho những tòa soạn nhỏ, còn phải nhận những đánh giá không tốt như tục tằng, thấp kém, tình tiết lặp lại vân vân, trong số bọn họ thậm chí có không ít người rơi vào tình trạng viết tiểu thuyết khiêu dâm cho các hiệu sách dưới lòng đất, có thể bị cảnh sát thám tử mang đi bất cứ lúc nào.”

“Mười mấy năm trước, ta từ tỉnh Sidilis đi đến Trier, mang theo khát vọng phát tài, ta từng ngủ trên gác xép hễ mưa là bị dột, từng bò giàn giáo, tiến vào nhà xưởng, từng buôn lậu sách dưới lòng đất, từng làm người bán hàng rong bán nước có ga, tuy rằng tương đối may mắn, cũng coi như tích cóp được một khoản tiền, nhưng qua mỗi năm ta càng ngày càng rõ ràng, ta vĩnh viễn đều không thể trở thành kẻ có tiền, không có khả năng có được căn nhà của riêng mình, không có khả năng nhàn nhã ở trong nhà vừa đọc báo vừa dùng bữa sáng, chờ đến thời gian thì mới ra cửa đi làm.”

Bình Luận (0)
Comment