“Sau này, ta tiếp xúc đến những tạp chí phương diện thần bí học như ‘Thông Linh’, ‘Áo Nghĩa’, ha ha, có thể là còn có ảo tưởng, cảm thấy trong một đêm đạt được sức mạnh siêu phàm lớn mạnh, hoàn toàn thay đổi vận mệnh của bản thân, ta bắt đầu thường xuyên tham gia tụ hội với người có cùng sở thích, ừm, những tin tức tương ứng đăng trên tạp chí tập san này.”
“Đầu năm nay, một người bạn ta quen biết trong hội cùng sở thích đột nhiên đến tìm ta, hỏi ta có muốn tham gia tụ hội có dính dáng đến sức mạnh phi phàm chân chính không, ta không thể từ chối, chuyện về sau ngươi cũng biết.”
Lumian vô cùng yên tĩnh nghe xong, không cắt ngang giải thích của Aoste.
Chờ đối phương dừng lại, hắn mới hỏi:
“Người bạn kia của ngươi chính là người triệu tập của tụ hội?”
“Không.” Aoste lắc đầu: “Người triệu tập tự xưng là K tiên sinh, mỗi lần đều đội mũ trùm đầu thật lớn, gần như che khuất cả khuôn mặt.”
“K tiên sinh…” Lumian nhớ kỹ biệt hiệu này, suy nghĩ một chút nói: “Hắn từng thể hiện ra năng lực gì?”
Aoste lần nữa lắc đầu:
“Ta chưa từng thấy.”
“Nhưng mà, sau khi ta trở thành người cầu nguyện bí ẩn, khi gặp lại hắn, ta lại có một cảm giác đối mặt với bóng tối đối mặt với những tăm tối ở sâu trong lòng đất, ta nghĩ, có lẽ hắn thật mạnh.”
Nghe thật mạnh, không biết so sánh với linh mục giáo xứ, phu nhân Puares, ai lợi hại hơn…
Lumian không tiếng động tự nói một câu trong lòng, tò mò dò hỏi:
“Khi ngươi đối mặt với ta, có cảm thụ đặc biệt gì không?”
Aoste ặc một tiếng, quyết định ăn ngay nói thật:
“Không có, nhưng ngươi có khí chất nguy hiểm, càng khiến cho ta sợ hãi hơn cả Nam tước Brinell.”
Lumian cúi đầu nhìn ngực trái mình, vừa cười vừa nói:
“Rất tốt.”
Aoste hơi sửng sốt, không rõ đối phương rốt cuộc định bày tỏ điều gì.
Lumian không tiếp tục đề tài này, ngược lại hỏi:
“Ngươi đã từng nghe nói đến chuyện quỷ hồn Montsouris chưa?”
“Biết.” Làm phù thủy giả lấy lừa dối tiền tài để sống, Aoste nắm giữ không ít câu chuyện đề cập đến dưới lòng đất Trier: “Truyền thuyết ở trong không gian vừa đen tối lại rộng rãi ở trong lòng đất này, có một ác linh đang lang thang không ngừng, nó luôn luôn cô độc đi tới, giống như vĩnh viễn đều không đi đến mục đích, nếu như ai đụng đến quỷ hồn này thì hoặc là mất đi sinh mạng tại chỗ, hoặc là trong năm đó, kể cả họ hàng người thân của người đó cùng nhau thần bí chết đi.”
“Cho đến bây giờ, người tự xưng là gặp được quỷ hồn Montsouris đều phát điên, cũng đều trong vòng một năm sẽ chết, ta nghe nói hai đại giáo hội đã từng tổ chức cường giả xuống dưới lòng đất tìm kiếm ác linh kia, nhưng không thành công.”
Cảm thấy tương đối chân thực… Lumian không hỏi nhiều nữa, hắn đứng lên, nói với Aoste:
“Tối ngày mai hoặc sáng ngày kia ta lại đến tìm ngươi.”
“Được.” Mặc dù Aoste không thừa nhận hiện giờ đối phương sẽ gây bất lợi cho mình, nhưng có thể tiễn thằng cha nguy hiểm này đi, vẫn khiến cho hắn không nhịn được nhẹ nhàng thở ra.
Nhân loại bình thường không thể ở chung một chỗ với con hổ được!
Trên đường quay trở về trên mặt đất, Lumian xách theo đèn cacbua canxi, khi đi ngang qua cửa vào huyệt mộ dưới lòng đất, lại nhìn thấy cổng vòm điêu khắc các loại xương trắng, hoa hướng dương, ký hiệu hơi nước kia.
Liếc nhìn câu “Đứng lại! Phía trước là đế quốc tử vong!”, Lumian thử thăm dò đi về phía cánh cổng thiên nhiên ngăn cách trong ngoài.
Đúng lúc này, một bóng dáng vòng ra từ phía sau cổng vòm bằng đá, trầm giọng quát:
“Đứng lại!”
Bóng người kia mặc áo gile màu lam, mặc quần dài màu vàng, là một lão giả tóc hoa râm không ít nếp nhăn.
Đôi mắt màu vàng của hắn đã hơi đục ngầu, tầm mắt một mực khóa chặt vào Lumian.
“Không thể đi vào sao?” Lumian ra vẻ thiếu kiến thức và thuần phác của người xứ khác.
Lão giả kia nhìn hắn:
“Ngươi cần lên trên kia mua vé trước, lại cầm một ngọn nến màu trắng đi đến đây.”
“Ta có người bạn được chôn cất ở bên trong, còn cần mua vé mới có thể vào cúng tế hắn sao?” Lumian bịa ra một người bạn ngay tại chỗ.
Lão giả kia hoài nghi nói:
“Ngươi có phải là sinh viên của khu đường kỷ niệm kia không vậy?”
“Lũ khốn nạn kia luôn bịa đủ lời nói dối để trà trộn vào huyệt mộ, ca hát, khiêu vũ, mở tiệc ở trong đường giấu xương!”
“Đi vào đi, nhớ giống như những tên kia thắp ngọn nến màu trắng lên, đây là yêu cầu duy nhất của ta!”
Trước kia Lumian còn lo lắng nếu như mình có thể thi lên đại học, phong cách làm việc sẽ có khác biệt quá lớn với các sinh viên khác, hiện giờ xem ra đây hoàn toàn là sầu lo dư thừa.
Đám sinh viên kia còn điên khùng hơn hắn!
“Được.” Lumian tỏ vẻ thất vọng: “Lần sau ta mang theo ngọn nến màu trắng lại đến.”
Lão giả kia tương đối vui mừng gật đầu.
Lumian xoay người, men theo con đường đã được sửa chửa đi tới cầu thang thông lên trên mặt đất.