Sau khi đi hơn một trăm mét, đuôi khóe mắt của hắn đột nhiên liếc nhìn thấy một bóng đen.
Bóng đen kia hơi khom lưng, chậm rãi di chuyển ở đằng sau cột đá xếp bên trái.
Lumian liếc nhìn lại, có cảm giác nó không phải là thực thể, gần như hư ảo.
Theo bản năng, Lumian giơ đèn cacbua canxi lên, khiến tia sáng ố vàng trong xanh lam hắt tới.
Không thấy bóng đen kia nữa, giống như chưa bao giờ xuất hiện.
Lumian vội vàng nhìn quanh một vòng, không phát hiện ra bất cứ cái gì.
“Ảo giác, hay là âm hồn dưới lòng đất?” Lumian vừa suy đoán, đột nhiên có hoài nghi: “Sẽ không phải là quỷ hồn Montsouris, ta đụng phải quỷ hồn Montsouris rồi sao?”
Đồng tử của hắn theo đó trợn to, vẻ mặt trở nên nặng nề lạ thường.
Vài giây sau, Lumian nở nụ cười, cười đến gần như không đứng thẳng lên nổi, cười đến suýt chút nữa rơi nước mắt.
“Ha ha, đến đây, cứ việc đến! Ta ngược lại muốn nhìn xem ngươi khiến cho ta mất đi tất cả họ hàng người thân, kêu ta cũng mất mạng thần bí như thế nào!”
Lumian dựa theo kế hoạch đã định đi dạo một vòng xung quanh quán cà phê Mason khu vườn bách thảo, Lumian trở lại khách sạn Golden Rooster phố Loạn, đi thẳng lên trên tầng ba, đi đến phòng số 10 của đồ điên.
Cốc! Cốc! Cốc! Hắn gõ vang cửa phòng.
“Ta phải chết! Ta phải chết!” Lời nói ngớ ngẩn trong phòng thoáng cái trở nên sắc nhọn.
“Ta cmn cũng phải chết!” Lumian không tỏ vẻ gì mắng một câu.
Đồ điên kia giống như bị khí thế của hắn hù dọa đến, lại trầm mặc xuống, nhưng chưa hề đáp lại gì.
Lumian không gõ cửa nữa, lấy đoạn dây kẽm nhỏ mang theo bên người, chọc vào ổ khóa, ngoáy vài cái.
Rắc một tiếng, cánh cửa gỗ màu nâu có nhiều vết bẩn kia tự động mở ra đằng sau.
Lumian lập tức nhìn thấy đồ điên này, hắn vẫn mặc áo sơ mi bằng vải lanh và quần dài màu vàng như trước, đang quỳ ngồi dưới đất, chòm râu rậm màu đen gần như che khuất cả ánh mắt.
Lumian đi vào, tùy tay đóng cửa phòng lại, sau đó ngồi xổm trước mặt đồ điên, hạ thấp giọng nói:
“Ta cũng gặp phải quỷ hồn Montsouris.”
Đồ điên kia rõ ràng hơi run rẩy, ánh mắt màu lam chỉ còn sợ hãi xuất hiện dấu hiệu băng tan nào đó.
Qua vài giây, hắn thở dốc một hơi, trầm giọng hỏi:
“Ngươi xác định là quỷ hồn Montsouris?”
Tiến vào trạng thái tỉnh táo ngẫu nhiên Charlie đã nói? Lumian cười nói:
“Ta không rõ, cho nên tìm ngươi xác nhận một chút.”
“Quỷ hồn Montsouris ngươi gặp được có dáng dấp như thế nào?”
Đồ điên sợ run đáp lại:
“Một bóng đen, giống như một lão già cô độc, lưng hơi còng, đi rất chậm.”
“Sau khi ta chú ý đến nó, nó lại biến mất ở trong bóng tối, mới đầu ta không biết nó là quỷ hồn Montsouris, mãi cho đến khi ba mẹ ta, vợ ta, con cái ta lần lượt chết đi…”
Thật sự rất giống với cái ta gặp được… Lumian cau mày lại, hoài nghi mình thật sự gặp quỷ hồn Montsouris.
Hắn suy nghĩ một chút nói:
“Người nhà ngươi theo thứ tự chết đi như thế nào? Bản thân ngươi có bị tập kích không?”
Đồ điên nhanh chóng lắc đầu:
“Ta, ta trừ bỏ thường xuyên cảm thấy trong bóng tối như có thứ gì đó đang nhìn ta, không gặp gỡ gì khác, bằng không, ta cũng không có khả năng sống được đến bây giờ.”
“Con ta sinh bệnh nặng, chết ở trong bệnh viện, bọn ta vừa để cho hắn tiếp nhận tinh lọc, chôn xuống huyệt mộ dưới lòng đất, vợ ta, vợ ta lại sụp đổ, tự treo cổ chết trong phòng.”
“Mãi cho đến lúc này, ta mới nhớ đến truyền thuyết về quỷ hồn Montsouris, mang theo ba mẹ đi đến nhà thờ, xin linh mục nơi đó bảo vệ bọn ta.”
“Giáo hội rất coi trọng, phái tận ba giáo sĩ đến ở trong nhà ta, khoảng thời gian đó không xảy ra chuyện gì cả, ta cho rằng ác mộng đã qua.”
“Qua năm mới, vài giáo sĩ kia rút về, không bao lâu, ba ta bóp chết mẹ ta, dùng dao ăn trong nhà kết thúc sinh mệnh của bản thân, lại sau đó, ta đã không nhớ rõ rất nhiều chuyện, đôi khi tỉnh lại mới phát hiện không biết mình chuyển đến nơi đây từ khi nào…”
Trong đôi mắt màu lam của đồ điên toát ra vẻ đau khổ khó có thể che giấu, cả người cho Lumian cảm giác giống như lò xo đã bị ép đến cực hạn, có thể bật ra bất cứ lúc nào.
“Không phải nói quỷ hồn Montsouris sẽ giết chết người nó gặp được vào năm đó sao? Đây đã qua năm sau.” Lumian nhạy bén phát hiện ra lời kể của đồ điên có khác biệt không nhỏ với truyền thuyết.
Đồ điên lắc đầu:
“Ta không biết vì sao lại như vậy, lúc đó ta cho rằng ác mộng đã kết thúc, bằng không ba giáo sĩ kia sẽ không thể rời đi…”
Nguyền rủa không có thời gian kết thúc, trừ phi toàn bộ mục tiêu bỏ mạng? Lumian có suy đoán mới đối với truyền thuyết về quỷ hồn Montsouris.
Hắn đứng lên, nói với đồ điên:
“Chắc thứ ta gặp cũng là quỷ hồn Montsouris, nhìn xem chúng ta ai sống được càng lâu hơn.”
“Nếu như ta tìm được biện pháp giải quyết nguyền rủa này, ngươi có thể trả tiền mời ta giúp ngươi.”