Lumian hơi vặn mở cái nắp, giả bộ trượt tay, không thể giữ chặt thân lọ bằng thủy tinh thật dày.
Loảng xoảng một tiếng, lọ nước hoa rơi xuống bậc thềm dưới cùng kia, tự nhiên chảy ra một ít chất lỏng, mùi thơm nồng đậm đến gần như gay mũi theo đó tản mát ra.
Lumian đau lòng ngồi xổm xuống, nhặt cái lọ lên, một lần nữa đóng nắp lại.
Hắn lại dùng bàn tay xoa nước hoa bị chảy ra, không ngừng bôi lên trên người mình.
Rất nhanh, phần lớn chất lỏng đều bị làm khô, gió đêm thổi từ ngoài ban công vào lan tỏa ra mùi thơm ngào ngạt.
Lúc này Lumian mới lùi về phòng 207, dựa vào khung cửa, che giấu kỹ thân hình, liếc nhìn đầu cầu thang nơi xa.
Qua mười mấy phút sau, trên cầu thang có tiếng bước chân đi xuống từng bậc.
Vào lúc này, mùi nước hoa trong hành lang đã phai nhạt rất nhiều.
Rất nhanh, nơi đó xuất hiện bốn người đàn ông, cầm đầu là một người đàn ông cao gầy.
Mái tóc màu vàng của hắn được cắt rất ngắn, mỗi một sợi tóc đều dựng đứng lên, mắt hắn một mí, con ngươi làm lam, sống mũi cao, môi mỏng, trên mặt có vài vết sẹo nhàn nhạt.
Người đàn ông nghi ngờ là Margot này mặc áo sơ mi màu đỏ và khoác áo gile da cừu sẫm màu, hai tay đút vào trong quần dài màu cánh buồm, bước từng bước một đi xuống.
Hông bên trái của hắn phồng lên một cục, hai chân đeo giày da không dây cột.
Đột nhiên, người đàn ông này nhíu mày, nhẹ nhàng linh hoạt nhảy lên, nhảy qua bậc thang hai tầng và một phần hành lang tầng 2 bị nhiễm mùi nước hoa.
Ba người đàn ông ăn mặc kiểu tay chân đi theo hắn lại chưa hề phát hiện ra điều gì khác thường, dẫm lên trên dấu vết nước hoa còn sót lại.
Lumian nhìn trộm thấy một màn này, trong lòng hơi lộp bộp:
“Margot rất mẫn cảm với mùi vị, vô cùng chống lại việc bản thân bị lây nhiễm mùi vị lạ thường?”
Margot có biểu hiện như vậy, Lumian tuyệt đối không hề lạ lẫm gì.
Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ làm như vậy!
Lại liên hệ đến người phi phàm của con đường thợ săn từng được Aurora đề cập đến là tương đối thông thường ở trong phạm vi nước cộng hòa Intis, bước đầu Lumian hoài nghi rằng Margot cũng là người phi phàm, hơn nữa còn thuộc về con đường thợ săn, nhưng không xác định rốt cuộc là danh sách bao nhiêu.
“Danh sách quá cao cũng không đến mức trở thành trùm băng đảng xã hội đen, trừ phi đóng vai cần đến… Nếu như Margot thật sự là người phi phàm con đường thợ săn, vậy hắn hẳn là sẽ không vượt qua danh sách 7, hơn nữa, khả năng là kẻ phóng hỏa cũng cực kỳ bé nhỏ, Leah và Valentine chẳng qua là danh sách 7, đã có thể được xưng tụng là nhân viên điều tra tinh anh, chẳng lẽ còn kém hơn cả một tay chân cao cấp phụ trách tuần tra địa bàn lừa gạt phụ nữ ức hiếp kỹ nữ sao?”
Lumian vừa không tiếng động lẩm bẩm, vừa lùi về sau hai bước, thu hồi tầm mắt, không nhìn sang bên kia nữa.
Tuy rằng khả năng cấp bậc của Margot đạt đến thậm chí vượt qua danh sách 7 không lớn, nhưng hắn vẫn không dám chủ quan.
Lỡ như tên danh sách của hắn tương tự với ác ôn, cần lấy phương thức này để nhập vai thì sao?
Lỡ như băng đảng Stinger không đơn giản giống như ngoài mặt vậy, thật ra là xúc tua của một tổ chức bí mật và tà giáo dưới lòng đất nào đó thò ra, có đầy đủ tài nguyên lại hết sức kiềm chế bản thân không quá huênh hoang, để tránh bị chính phủ để mắt đến thì sao?
Tỷ lệ những tình huống như vậy là rất thấp, nhưng đối với Lumian thiếu thốn tin tức và tri thức thần bí học tương ứng thì lại không thể không đề phòng, bởi vì hắn không thể loại trừ các lựa chọn hoặc xác định khả năng rốt cuộc thấp bao nhiêu.
Trên hành lang tầng hai, người đàn ông nghi ngờ là Margot mặc áo sơ mi màu đỏ và áo gile màu đen vẫn duy trì tư thái đút tay túi quần, nghiêng người liếc nhìn ba tên thuộc hạ.
Hắn hơi nhíu mày lại, có phần bất mãn và nghi ngờ đối với việc bọn họ bị nhiễm mùi nước hoa không cần thiết.
Hắn lập tức đưa mắt nhìn xuống sàn, hít mũi một cái.
Hắn ngửi thấy mùi nước hoa này không chỉ tồn tại ở đầu cầu thang, nó không hề che giấu kéo dài đến phòng 207, hơn nữa, trên bậc thềm cuối cùng kia có dấu vết mới mẻ của món đồ không nặng nhưng kích cỡ nhỏ bé bị ném ra.
Trong nháy mắt, người đàn ông nghi ngờ là Margot căn cứ vào đủ loại tin tức bản thân thu thập được từ trong hoàn cảnh, trong đầu khôi phục lại chuyện đã xảy ra lúc trước:
Có lẽ vị khách ở phong 207 đi phòng vệ sinh, hoặc đi thăm hàng xóm, trên đường đi trở về phòng mình, vốn định xịt nước hoa, nhưng không cầm chắc, khiến cho cái lọ rơi trên bậc thềm ở đầu cầu thang, sau đó, hắn hoặc nàng đau lòng bôi nước hoa bị đổ ra lên trên người, chỉ để lại một chút dấu vết.
Hành động này phù hợp với tâm tính của các khách thuê phòng ở khách sạn Golden Rooster.