Người đàn ông nghi ngờ là Margot cởi bỏ hoài nghi, nói với ba tên thuộc hạ:
“Đợi lát nữa quay trở về sàn nhảy Le Moulin, các ngươi nhớ kỹ đổi giày.”
“Được, lão đại.” Ba tên thuộc hạ kia gần như đồng thanh trả lời.
Bọn họ thường xuyên được yêu cầu làm những chuyện tương tự, tuyệt đối không hề ngoài ý muốn.
Sàn nhảy Le Moulin… Lumian ở trong phòng 207 nghe được đối thoại giữa bọn họ, cơ bản xác nhận người đàn ông nghi ngờ là người phi phàm con đường thợ săn kia chính là Margot.
Buổi sáng sau khi trò chuyện với Charlie, hắn đã đi dạo vòng quanh khu chợ người thành thật, nói chuyện tào lao mấy câu với rất nhiều người bán hàng rong và hàng xóm ở trong quán bar, biết rõ sàn nhảy Le Moulin ở số 3 phố Loạn là một trong các cứ điểm của băng đảng Stinger.
Đợi đến khi đám người Margot đi thẳng xuống tầng dưới cùng, Lumian mới cầm lấy mũ tròn rộng vành, thong thả ra khỏi phòng, lần theo mùi nước hoa lưu lại di đến chỗ sâu đường phố.
Bảy tám phút sau, hắn đã đi đến sàn nhảy Le Moulin, mùi nước hoa thấp kém đến từ bên ngoài kia đã chứng minh Margot và thuộc hạ của hắn đã quay trở về đây.
Sàn nhảy Le Moulin không có bức tượng và chữ khắc khiến cho người ta khắc sâu ấn tượng giống như sàn nhảy Brise, chỉ xây dựng một sảnh vào dát vàng chiếm cứ một phần con đường.
Trên bốn cây cột đá chống đỡ sảnh vào, đèn khí đốt với lồng chụp thủy tinh và hàng rào lưới đen bao quanh xua tan lờ mờ lúc chạng vạng.
Lúc này, trong sàn nhảy đã tương đối náo nhiệt, Lumian còn chưa đi vào đã nghe thấy tiếng hát, tiếng ồn ào và tiếng nhạc cụ trình diễn.
Bố cục của nơi này rất giống với sàn nhảy Brise, ở giữa là sàn nhảy, vờn xung quanh nó bày từng cái bàn tròn nhỏ, các ghế dựa, phía trước nhất để một cái bục gỗ cao hơn một nửa, trên đó có một cô nàng nóng bỏng đang đứng.
Cô nàng kia mặc áo vest màu trắng đầy tính khêu gợi, ngực gần như có thể khiến cho người ta nhìn thấy cái nơ con bướm được gắn bên trên áo lót, bên cạnh môi nàng có một nốt ruồi đen, tóc màu nâu nhạt cuộn lại, tô son điểm phấn, con mắt màu xanh lam được kẻ mắt đen tôn lên vừa lớn lại sâu thẳm, tổng thể vừa có vẻ mị hoặc của sa đọa, lại có khí chất ngọt ngào.
Nàng ngọt ngào hát, thỉnh thoảng đá cao đùi phải lên, mang theo chân váy ngắn màu trắng gạo vừa dài tới đầu gối vung lên, khiến không ít khách uống rượu thử ngồi xuống, nhìn trộm chỗ bí ẩn.
“Bác sĩ là một người đàn ông mê người.”
“Hắn sẽ xắn tay áo sơ mi lên trước.”
“Cảnh tượng này khiến cho ta nhớ đến tình nhân đầu tiên của ta.”
“Nhưng mà chỗ khác biệt của bác sĩ này là.”
“Hắn thoáng cái đã có thể tìm đúng vị trí.”
“Ta phát hiện, người yêu dấu à, hắn rất biết dùng ngón tay của hắn…”
Trong tiếng ca khó hiểu lại câu người, Lumian đi đến vị trí quầy bar sát bên trong, nói với bartender:
“Có gì ăn?”
Bartender cười hỏi:
“Bánh nhân thịt chứ? Hoặc là ngươi thích bữa tối thông thường với lạp xưởng, bánh mì này?”
Lumian đã sớm biết người Trier thích bánh nhân thịt gật đầu:
“Vậy hai cái bánh nhân thịt.”
“Lại thêm một ly Punch táo chứ? Nó có thể giảm bớt béo ngậy của bánh nhân thịt.” Bartender thấy Lumian không hỏi giá của bánh nhân thịt, biết đây là một vị khách hào phóng, có thể đề cử cho hắn một loại rượu hơi đắt chút.
Punch là một loại cocktail hoa quả.
Lumian cười:
“Có thể.”
Trên người hắn còn hơn hai trăm pelkin, ăn uống không cần quá mức tiết kiệm, dù sao khoản còn phải trả cho kẻ buôn bán tin tức Anthony Roseau không phải dựa vào tiết kiệm là có thể tích cóp đủ.
“Bánh nhân thịt mỗi cái 3 rick, Punch táo 12 rick.” Bartender nhanh chóng báo giá.
Lumian khẽ gật đầu, lấy một đồng bạc 1 pelkin có khắc tiểu thiên sứ ở mặt ngoài và hình dáng các sợi phát tán, ném cho bartender.
Sau khi thu lại hai tiền đồng 5 kepei, hắn kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc này, cô nàng ca sĩ trên bục gỗ đã hát xong, dàn nhạc chơi nhịp trống tương đối kịch liệt.
Không ít khách uống rượu vào phòng khiêu vũ, theo nhịp xoay thân thể, thỏa thích phát tiết áp lực, mỏi mệt và đau khổ tích lũy ban ngày.
Một khách nam uống rượu ngồi ở bên cạnh Lumian cười nói với đồng bạn của hắn:
“Ta rất thích bầu không khí này, không biết là ai phát minh ra điệu nhảy xoay xoay này, nó có sức hút hơn điệu nhảy bốn cặp kia nhiều! Ngươi có thể tưởng tượng ra không? Ta thường xuyên ôm bạn nhảy, lại phải đợi thật lâu mới đến lượt ta nhảy, chờ đến nhiệt tình của ta đều nguội lạnh.”
Nhảy bốn cặp còn được gọi là nhảy lập phương, bốn cặp nam nữ tạo thành một hình vuông, dựa theo bản nhạc nghệ sĩ violin chơi nhảy theo thứ tự, cuối cùng vòng quanh lẫn nhau.
Một khách nam uống rượu khác thì cười he he nói
“Ta càng thích điệu nhảy Cancan và múa thoát y hơn.”
Điệu nhảy Cancan vô cùng thịnh hành ở khu công chúa đỏ, lấy động tác đá cao chân và dạng thẳng chân hình tam giác làm tính tiêu chí, những cô gái mặc váy ngắn và đeo tất chân xếp thành một hàng, lúc không ngừng đá cao chân, luôn có thể nhận lấy từng trận lớn tiếng khen hay, thậm chí sẽ có người ném tiền lên trên bục sân khấu.