Cảnh sát kia trầm giọng nói ra:
“Theo báo cáo khám nghiệm tử thi sơ bộ cho thấy, thời gian bà Alice tử vong là từ khoảng 11 giờ tối qua đến 1 giờ rạng sáng nay, mà ngoại trừ ngươi và bà Alice ra, nơi đó không lưu lại dấu vết của người khác.”
Có lẽ cái khác không phải người thì sao? Lumian liên tưởng đến quỷ hồn Montsouris, không nhịn được lẩm bẩm một câu.
Nếu như không phải hiện giờ hắn đang thiếu ngụy trang đầy đủ, không muốn thu hút sự chú ý của những cảnh sát thám tử này, hắn chắc chắn sẽ trực tiếp nói ra khỏi miệng.
“Không có khả năng, chết tiệt, chuyện này không có khả năng!” Con mắt Charlie trừng lớn, cao giọng kêu lên.
Đúng lúc này, một cảnh sát mới vừa lặng lẽ rời đi từ tầng bốn xuống, bàn tay trái đeo bao tay màu trắng cầm một sợi dây chuyền kim cương sáng lấp lánh.
“Ta tìm được cái này!” Hắn nói với cảnh sát cầm đầu.
Cảnh sát kia gật đầu, không giải thích với Charlie nữa, nhìn hắn, nghiêm túc nói:
“Charlie Courant, ngươi bị bắt giữ vì có tình nghi đến một vụ án mưu sát, ngươi có quyền giữ im lặng, nhưng tất cả những lời ngươi nói ra đều trở thành bằng chứng.”
“Ta không có! Các ngươi nghe thấy không? Ta không có!” Charlie thê lương kêu to, gắng sức giãy giụa.
Làm như vậy không hề có bất cứ tác dụng gì, hắn bị hai tên cảnh sát mang đi khỏi khách sạn Golden Rooster.
Lúc này, vài khách trọ nghe thấy tiếng đã đi đến đầu cầu thang, nhìn thấy một cảnh này.
Trong số này bao gồm cả Gabriel giống như mới vừa thức cả đêm viết gấp bản thảo.
“Ngươi cảm thấy là Charlie làm sao?” Lumian nhìn hành lang đã không có một bóng người, như có đăm chiêu hỏi nhà soạn kịch đứng ở bên cạnh.
Gabriel sớm đi ra, đại khái nghe rõ Charlie rốt cuộc gặp phải chuyện gì.
Hắn lắc đầu nói:
“Ta không tin Charlie làm, hắn không phải là một người tốt, nhưng cũng không phải một người xấu.”
“Vì sao lại nói như vậy?” Lumian nghiêng đầu hỏi.
Gabriel đẩy cặp kính đen đeo trên sống mũi:
“Lúc trước hắn bị lừa tiền, thiếu chút nữa chết đói, nhưng từ đầu đến cuối chưa từng nghĩ đến việc trộm đồ của bọn ta những hàng xóm này.”
“Như vậy nói lên hắn hoặc có nguyên tắc và điểm mấu chốt của mình, hoặc là vô cùng sợ hãi pháp luật, mà cho dù là khả năng nào, đều đủ để chứng minh hắn sẽ không đi mưu sát quý bà kia.”
Lumian đầu tiên gật đầu, tiếp theo cười nhẹ một tiếng:
“Nhưng con người sẽ kích động, sẽ thay đổi.”
Nói xong, hắn dọc theo cầu thang đi lên trên từng tầng, đến tầng năm.
Đây là tầng cao nhất của khách sạn Golden Rooster, bên trên có từng mảng lớn dấu vết xử lý bị nước thấm ướt, giống như gặp phải mưa to sẽ bị thấm nước.
Lumian đi đến cửa phòng 504 nơi Charlie ở, móc đoạn dây kẽm nhỏ mang theo bên người, mở cửa gỗ ra.
Vali hành lý, giường ngủ và bàn gỗ của Charlie đều bị hai cảnh sát trước đó lật lên, đủ loại đồ đạc lộn xộn bày khắp, nhưng số lượng của chúng nó tương đối có hạn.
Trước đó lúc nói chuyện phiếm với Charlie ở quán bar tầng hầm, Lumian đã nghe hắn đề cập đến, khoảng thời gian hắn thất nghiệp, đi đến tiệm cầm đồ cầm cố bộ trang phục chính thức duy nhất kia, cầm cố không ít thứ, cho đến bây giờ đều không có khả năng chuộc về.
Từng bước một đi vào, ánh mắt chậm rãi chuyển động, Lumian đột nhiên nhìn thấy một bức tranh.
Nó dán ở trên bức tường đối diện giường ngủ, vẽ một cô gái mặc váy dài màu xanh.
Cô gái kia chừng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, tóc nâu đỏ, đôi mắt xanh biếc, bờ môi đỏ mọng, khuôn mặt tinh xảo, khí chất tao nhã.
Lumian nhìn thấy hơi sửng sốt, cảm thấy cô gái trên bức tranh rất quen mặt.
Hắn biết, người này hẳn là kỹ nữ nổi danh Suzanne Matisse bị Charlie ngộ nhận thành Thánh Geneviève.
Nhưng trước đó hắn chưa từng gặp cô gái này, không có lý do cho rằng đối phương quen mặt.
Trầm tư một trận, Lumian chợt nhớ ra một chuyện.
Khoảng thời gian trước khi hắn nhảy điệu múa triệu hồi ở trong phòng 207, có dẫn đến một bóng dáng hơi mờ rõ ràng mạnh hơn những sinh vật khác.
Bóng dáng kia cũng là nữ, vô cùng giống với Suzanne Matisse trên bức tranh, nhưng một người tóc màu xanh đậm, một người tóc màu nâu đỏ, một người mái tóc dài đến có thể bao bọc lấy thân thể trần truồng, một người chỉ có thể vấn lên búi tóc bình thường.
Còn có, bóng dáng kia càng thêm quyến rũ, giống như có thể trực tiếp khơi lên dục vọng được ẩn giấu sâu nơi đáy lòng của mỗi người, còn chân dung của Suzanne Matisse lại không khiến Lumian trở nên kích động.
“Khẩn cầu lung tung mang đến vấn đề?” Lumian gật đầu nhẹ đến không thể nhận ra.
Đổi lại là hắn trước kia, hoàn toàn sẽ không cho rằng hành động lúc đó của Charlie có vấn đề gì – nếu như thật sự có thể thoát khỏi vận mệnh bị đói chết, đừng nói coi chủ của Trier thành Thiên Sứ, cho dù biết đó là kỹ nữ, hắn cũng sẽ thành kính khẩn cầu.
Mà bây giờ, sau khi thông qua bút ký phù thủy của Aurora, có lý giải chắc chắn đối với danh sách nhập môn của hai mươi hai con đường của Thần, hiến tế cấm kỵ và tri thức liên quan thần bí học, Lumian biết, có khi, khẩn cầu lung tung là một chuyện vô cùng nguy hiểm.