Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 313 - Chương 313 - Cực Khổ (2)

Chương 313 - Cực khổ (2)
Chương 313 - Cực khổ (2)

Mắt Lumian đảo tròn, đi theo.

Bịch bịch bịch, Charlie thành công bò tới tầng bốn, chạy đến trước gian phòng số 8.

Hắn thở dốc một hơi, rầm rầm rầm gõ cửa gỗ.

“Ai?” Bên trong truyền ra một giọng nữ hơi khàn.

Charlie cao giọng báo tên mình.

“Không phải đã nói buổi sáng ta nghỉ ngơi sao? Buổi chiều lại đến đi, nhớ kỹ, 10 pelkin, lần này sẽ không giảm giá cho ngươi!” Giọng nữ kia vừa không kiên nhẫn đáp vừa mở cửa phòng ra.

Đây là lần đầu tiên Lumian nhìn thấy cô gái tên Ethans này, mái tóc màu nâu vàng của nàng tùy tiện buông xõa xuống, phủ trên vai, đôi mắt cùng màu mang theo vài phần cảnh giác, trên mặt lưu lại một chút khẩn trương.

Nàng chừng hai mươi ba đến hai mươi bốn tuổi, tướng mạo không hơn người, chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng khuôn mặt và quần áo đều thật sự sạch sẽ, váy dài màu đỏ để lộ ra mảng lớn làn da trắng nõn trước ngực.

Charlie hưng phấn nói với Ethans:

“Ngươi biết không? Margot đã chết!”

“Hắn thật sự đã chết!”

“…” Ethans hơi ngẩn ra.

Vài giây sau, giọng nói hơi khàn của nàng trở nên sắc nhọn:

“Tên ác ma kia thật sự đã chết?”

“Thật sự.” Charlie không chút do dự gật đầu: “Ngươi rốt cuộc có thể thoát khỏi tên ác ma kia! Ngươi cuối cùng có thể sống giống như người bình thường!”

Ethans ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, chỉ trông thấy ánh mắt không có cảm xúc gì của Lumian và vẻ mặt hưng phấn của Charlie.

“Đã chết, hắn đã chết?” Trong thì thầm không ngừng, Ethans nghĩ đến khoản tiền quỷ dị xuất hiện ở trong phòng mình.

Nàng bắt đầu tin tưởng Margot thật sự đã chết, tầm mắt của nàng nhanh chóng mơ hồ.

Nước mắt của nàng rơi xuống từng giọt, nàng không nhịn được ngồi xổm xuống, vùi khuôn mặt vào trong hai tay.

Tiếng khóc thút thít vang lên, càng lúc càng lớn, càng ngày càng buông thả.

Đúng lúc này, đầu cầu thang vang lên một trận tiếng bước chân.

Lumian nghiêng đầu nhìn lại, trông thấy một người thanh niên trẻ tuổi mặc áo sơ mi màu trắng, khoác áo jacket màu đen đang đi tới.

Sau lưng hắn đi theo ba tên tay chân lúc trước thuộc về Margot.

Người thanh niên trẻ tuổi kia có mái tóc màu nâu xoăn nhẹ, mặt dữ tợn, đi đến trước mặt Ethans đang khóc thút thít, cúi thấp người, mỉm cười nói:

“Ta là Wilson của băng đảng Stinger, bắt đầu từ hôm nay, ta thay thế Margot chăm sóc các ngươi.”

Vẻ mặt hưng phấn của Charlie cứng đờ trên mặt.

Tiếng khóc của Ethans im bặt lại.

Nàng chậm rãi ngước khuôn mặt tràn đầy nước mắt lên, nhìn thấy nụ cười của Wilson và vùng bóng tối do thân thể của hắn mang đến.

Cái bóng nồng đậm đến không tan đi được.

Lumian lẳng lặng nhìn xem, cái đầu nhẹ nhàng đến không thể nhìn thấy ngước lên một chút.

Trên đường đi xuống tầng một, Charlie trầm mặc thật lâu không nhịn được hỏi:

“Cực khổ của người nghèo thật sự vô cùng vô tận sao?”

“Ta rất thích một câu Aurora Lee đã từng viết.” Lumian không tỏ vẻ gì đáp lại: “Đôi khi, lỗi không phải ở chúng ta, mà là thế giới này.”

Hắn vừa dứt lời, tầng một cộp cộp cộp ba người đi đến.

Ba người đều là cảnh sát mặc đồng phục màu đen, áo gile đen, áo sơ mi trắng, đeo giày da không dây cột.

Cảnh sát cầm đầu cao chừng 1m85 quét nhìn Charlie và Lumian, đột nhiên dừng bước chân lại.

Hắn đưa tay đè súng ở bên hông, trầm giọng hỏi:

“Charlie Courant?”

Charlie hơi ngây người:

“Là ta, cảnh sát, có chuyện gì không?”

Cảnh sát kia liếc mắt ra hiệu với hai đồng nghiệp, lấy còng tay làm bằng thép ra.

Theo hai đồng nghiệp bao vây tới, vẻ mặt của hắn nghiêm túc nói với Charlie:

“Ngươi có tình nghi đến một vụ án mưu sát, bọn ta phải bắt giữ ngươi.”

“Mưu sát?” Charlie vừa kinh hãi vừa hoảng sợ vừa mang vẻ mặt nghi ngờ.

Lumian cũng cảm thấy ngạc nhiên nhướn mày.

Cảnh sát kia vừa phối hợp với đồng nghiệp còng Charlie lại vừa nói với hắn:

“Bà Alice đã chết!”

“Cái gì?” Charlie thật sự không thể tin nổi vào tai mình.

Lumian cũng kinh ngạc, ném cho Charlie ánh mắt đồng tình.

Hắn cảm thấy Charlie không có động cơ mưu sát bà Alice, dù sao chỉ cần đối phương còn sống, mỗi tháng trong vòng nửa năm sau đó Charlie đều có thể nhận 500 pelkin, mà dựa theo cách nói trên tạp chí và báo chí, số tiền này gần bằng tiền lương của bác sĩ, luật sư, công chức tầm trung (cấp trưởng khoa), giáo viên cấp ba, kỹ sư công trình có thâm niên, phó thanh tra cảnh sát, đối với một người bồi bàn thực tập trước đó thiếu chút nữa đã chết đói, đây là một khoản thu nhập vô cùng khả quan.

Thấy hai đồng nghiệp chạy lên trên tầng, cảnh sát còng Charlie lại giải thích đơn giản:

“Sáng sớm hôm nay, bà Alice bị người phát hiện đã chết trong phòng ở khách sạn White Swan, theo rất nhiều người chứng kiến nói, tối hôm qua ngươi ngủ lại ở đó, mãi cho đến gần 0 giờ mới rời đi.”

Charlie vừa sợ hãi lại mê man;

“Làm sao có thể, sao nàng có thể chết…”

Tự lẩm bẩm đến đây, hắn chợt nhìn về phía cảnh sát kia, vội vàng nói ra:

“Khi ta rời đi nàng vẫn còn sống, thật sự! Ta thề với Thánh Geneviève!”

Bình Luận (0)
Comment