Hắn đứng ở trước mặt đối phương, hơi ngước đầu lên, vô cùng tự tin nói ra:
“Ta là luật sư miễn phí của Charlie Courant, ta muốn gặp thân chủ của ta.”
Nam nhân viên cảnh sát kia đặt báo xuống, ngẩng đầu lên nhìn Lumian, bị thái độ thoải mái thản nhiên tự tin của hắn làm khiếp sợ, nam cảnh sát chỉ giấy ghi chép và bút máy bơm mực nước ở trước mặt nói:
“Trình giấy phép luật sư của ngươi lên, đăng ký tên họ và lý do ngươi đến đây.”
Cái gì, còn cần trình giấy phép? Lumian giả làm luật sư giật mình trong lòng.
Bên trong tình tiết nhiều tiểu thuyết như vậy, trong tin tức của nhiều báo chí như vậy, không phải đều ghi là lấy thân phận luật sư thì có thể gặp thân chủ sao?
Lumian vừa cúi người xuống, cầm lấy cây bút máy bơm mực nước màu đen kia, vừa suy nghĩ thật nhanh, tự hỏi biện pháp.
Lúc này, hắn nhạy bén phát hiện ra, nam nhân viên cảnh sát ở đối diện kia lại dời ánh mắt lên trên tờ báo ‘Thanh niên Trier” mới vừa rồi đã đặt xuống, trọng điểm chú ý là mùa giải thi đấu xe đạp vòng quanh Trier hàng năm.
Hình như hắn không chú ý lắm đến chuyện có giấy phép luật sư hay không… Lumian lập tức có ý tưởng, bắt chước nét chữ của Aurora viết tên họ của ‘mình’:
“Guillaume Pierre, luật sư miễn phí, gặp thân chủ Charlie Courant.”
Viết xong, Lumian đứng lên, tỏ vẻ lơ đãng liếc nhìn bên cạnh.
Hắn lập tức lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, nâng tay lên, cao giọng kêu:
“Cải bắp nhỏ của ta, đã lâu không gặp!”
Ở phương hướng kia có rất nhiều đều mờ mịt nhìn sang bên này, Lumian thuận thế quay đầu lại, khẽ gật đầu với nam nhân viên cảnh sát phụ trách đăng ký, thấp giọng nói:
“Ta nhìn thấy một người bạn.”
Ý tứ trong câu nói này là chờ lát nữa lại đưa giấy phép luật sư.
Không đợi nam nhân viên cảnh sát kia đáp lại, Lumian bước nhanh đến trong góc sảnh lớn.
Nam nhân viên cảnh sát kia cầm lấy tờ giấy đăng ký nhìn thoáng qua, lại đọc tiếp tờ báo “Thanh niên Trier”.
Sau khi Lumian đi đến góc xó sảnh lớn, hơi nghiêng người qua, quét nhìn nam nhân viên cảnh sát phụ trách đăng ký, thấy hắn hoàn toàn không chú ý đến bên này, nên lộ ra vẻ mặt xấu hổ và xin lỗi, nói với mấy người đang nghi ngờ nhìn mình:
“Xin lỗi, ta nhận nhầm người.”
Hắn lập tức xách theo cặp công văn, đi về phía một cảnh sát trước đó đã chọn lựa xong – một cảnh sát nhìn thấy hắn đi từ chỗ đăng ký tới.
“Ta muốn gặp thân chủ của ta Charlie Courant.” Lumian khẽ ngước đầu, hơi ngạo mạn nói.
Ở nước cộng hòa Intis, xét về địa vị xã hội, luật sư hơn xa nhân viên cảnh sát bình thường.
Cảnh sát kia liếc nhìn chỗ đăng ký, thấy không có gì khác thường, gật đầu nói:
“Ta giúp ngươi hỏi người phụ trách vụ án kia.”
Mười lăm phút sau, Lumian gặp được Charlie ở bên trong căn phòng đóng chặt, ngoài cửa có hai cảnh sát trông coi.
“Ngài là?” Charlie ngồi xuống, nghi ngờ nhìn Lumian đang ngồi ở phía bên kia cái bàn.
Sắc mặt của hắn rất kém, không còn ửng hồng như trước, trên vẻ mặt tràn ngập lo lắng hãi hùng.
Khi hắn tán gẫu với các bồi bàn khác trong khách sạn đã từng nghe nói đến luật sư miễn phí, biết rõ đây là người bào chữa do bộ máy đặc biệt của chính phủ hoặc là tổ chức từ thiện cố ý mời cho người tình nghi không có tiền, điều hắn không ngờ là mình mới bị bắt vào được nửa ngày, luật sư miễn phí đã đến.
Hiệu suất của những kẻ mang cổ áo giả kia cao đến như thế sao?
Lumian nở nụ cười, gỡ kính đen xuống, nháy mắt phải, dùng giọng nói vốn có nói:
“Ngươi không nhận ra ta sao? Ta là luật sư miễn phí của ngươi.”
Charlie ngơ ngác một chút, cẩn thận nhận biết vài giây, dần dần lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh hiểu ra.
Ngay khi hắn định mở miệng nói chuyện, Lumian đã đeo kính mắt lên nói:
“Yên tĩnh, hãy nghe ta nói.”
“Được, được, được.” Charlie đột nhiên hoàn hồn.
Lumian thu liễm mặt cười, nghiêm túc nói:
“Ta cần biết chi tiết của toàn bộ sự việc, chỉ có như vậy mới có thể giúp đỡ ngươi rửa sạch tội danh.”
“Thật sao?” Charlie vội vàng hỏi lại, giống như người bị chìm cuối cùng thấy được một cọng rơm rạ.
Lumian giả vờ giả vịt hỏi trước:
“Ngươi và bà Alice ở trong phòng từ mấy giờ đến mấy giờ.”
Charlie vuốt mặt, vừa mờ mịt lại đau khổ nhớ lại nói:
“Bà Alice kêu phục vụ phòng khách, chưa đến tám giờ thì ta vào phòng của nàng, vẫn luôn ở đó cho đến khi nàng mệt mỏi, gần đến không giờ mới rời đi, lúc đó, nàng mới vừa nằm xuống, chưa ngủ, vẫn còn sống!”
Từ tám giờ tối đến không giờ? Mỗi ngày? 500 pelkin kia không hề dễ kiếm… Lumian oán thầm vài câu, giống như luật sư chân chính nói ra:
“Ngươi nhất định phải thẳng thắn với ta, bất cứ giấu giếm gì cuối cùng đều sẽ chỉ có hại cho chính ngươi.”
“Ta không nói dối, thật sự là như vậy!” Bị lời nói, động tác, dáng vẻ và giọng điệu của Lumian lây nhiễm, Charlie cũng tiến vào trạng thái, giống như người đối diện thật sự là luật sư biện hộ của mình.