Lumian xác định vài chi tiết xong, ngược lại hỏi:
“Kể từ sau khi ngươi nhận được ưu ái của bà Alice, có ai tỏ vẻ ghen ghét không?”
“Rất nhiều, cho dù là bồi bàn thực tập hay chính thức, rất nhiều người đều ghen ghét ta…” Charlie nhớ lại nói.
Hàn huyên về đề tài này một lúc, Lumian lấy một tờ ảnh chụp ra, đưa cho Charlie:
“Ngươi nhìn xem có biết người này không?”
Charlie nhận lấy nhìn xem, ngạc nhiên bật thốt lên:
“Người này chẳng phải là Thánh Geneviève sao?”
Vì sao lại mặc váy dài gợi cảm để lộ làn da trước ngực chứ?
“Ta đã xác nhận, bức chân dung được dán ở trong phòng ngươi không phải là Thánh Geneviève, mà là kỹ nữ hạng sáng trứ danh tên là Suzanne Matisse.” Lumian tâm lý dùng kỹ nữ hạng sang thay cho kỹ nữ, miễn cho Charlie nhận lấy kích thích quá lớn.
“Hả?” Charlie mờ mịt.
Người ta khẩn cầu là một kỹ nữ hạng sang, chứ không phải Thiên Sứ?
Nhưng vì sao ta lại trở nên may mắn chứ?
Không, nếu như thật sự chuyển biến tốt đẹp, ta sẽ không bị bắt đến cục cảnh sát.
…
Lumian lại móc một tấm hình khác ra, bên trên vẫn là Suzanne Matisse, nhưng trước đó hắn đã dùng thuốc màu tô xanh mái tóc của kỹ nữ hạng sang kia, thay đổi chút xíu:
“Ngươi lại nhìn xem có nhận ra người này không.”
Charlie cẩn thận nhìn xem mấy giây, vẻ mặt dần dần khiếp sợ:
“Cái này, nàng! Làm sao có thể?”
“Nhận biết hả?” Lumian nở nụ cười.
Charlie ngước đầu lên, giống như đã mất đi linh hồn nói ra:
“Nàng, nàng là, nàng là nữ chính trong những giấc mơ đẹp kia của ta.”
“Không phải ta đã từng nói với ngươi sao? Khoảng thời gian kia ta liên tiếp mơ giấc mơ đẹp mấy ngày, trong mơ đều làm chuyện đó với nàng, nàng thật nhiệt tình, dịu dàng như vậy…”
“Ngươi, sao ngươi biết người ta mơ thấy chính là nàng? Ta chưa từng nói cho bất kỳ ai! Vì sao nàng sẽ có ảnh chụp?”
Khi Charlie lại nhìn Lumian, ánh mắt hoàn toàn không giống trước:
Đây vẫn là thằng cha ta biết sao?
Hắn trừ bỏ đùa dai, dáng dấp tạm được, không có gì đặc biệt mà!
Lumian nhếch miệng, mỉm cười nhìn Charlie nói:
“Ngươi nhìn kỹ lại xem người trên bức hình là ai.”
Charlie mờ mịt cúi đầu, nhìn bức hình mái tóc xanh kia.
Nhìn một chút, vẻ mặt của hắn trở nên hoảng sợ lạ thường, không nhịn được co rúc thân thể ra đằng sau, khiến cho cái ghế vang lên rắc rắc.
“Không, không thể nào! Suzanne, Suzanne, nàng là kỹ nữ kia!” Charlie khó có thể ngăn chặn nổi tâm tình của mình kêu lên thành tiếng.
Phát hiện này khiến cho hắn có cảm giác giống như gặp phải ác linh.
Sau khi hắn cầu nguyện với chân dung của một kỹ nữ, không chỉ lập tức thoát khỏi cảnh khốn khó đói khát, tìm được công việc mới, hơn nữa còn liên tục mơ thấy nàng, lên giường với nàng!
Cái này, cái này chẳng phải gặp quỷ sao?
Lumian thỏa mãn khẽ gật đầu:
“Chúc mừng ngươi, ít nhất con mắt của ngươi không bị mù.”
Hắn định giúp đỡ Charlie một chút và hắn dùng phương thức đùa dai cung cấp tin tức để dọa sợ Charlie, hai chuyện này không hề liên quan lẫn nhau.
Cạch một tiếng, cửa phòng trao đổi mở ra, một nhân viên cảnh sát canh giữ ở bên ngoài đề phòng khác thường hỏi:
“Đã xảy ra chuyện gì, sao lại la to?”
“Ta giúp hắn nhớ lại một chút chi tiết mấu chốt.” Lumian bình tĩnh giải thích.
Charlie đột nhiên hoàn hồn:
“Đúng thế, ta nhớ lại chuyện rất quan trọng.”
Thật sự vô cùng quan trọng!
Cảnh sát kia không hỏi nhiều nữa, một lần nữa đóng cửa phòng lại.
Charlie thấy thế, nghiêng người tới trước, đè xuống mép bàn, vội vàng hỏi:
“Ta gặp phải nữ ác linh sao?”
“Không chắc là oan hồn hoặc ác linh.” Lumian trước nhìn thấy vẻ mặt của Charlie hòa hoãn một chút, chợt bổ sung thêm: “Khả năng còn phiền toái hơn.”
Trong mắt của hắn, sắc mặt Charlie lập tức xám trắng.
Sau im lặng ngắn ngủi, Charlie lo lắng hỏi:
“Ngươi, ý của ngươi là, bà Alice bị ác linh kia giết chết sao?”
“Còn chưa xác định.” Lumian đứng lên: “Ta cần phải nhìn xem thi thể của bà Alice.”
“Ngươi còn biết kiểm tra thi thể, tìm ra nguyên nhân cái chết chân chính?” Charlie càng thêm không nhận biết người hàng xóm này.
Lumian cười khẽ, chưa trả lời.
Là luật sư biện hộ cho Charlie, hắn có quyền đi kiểm tra thi thể với cảnh sát, thậm chí còn có thể mời pháp y độc lập hỗ trợ, cho nên, sau khi dùng cái tên Guillaume Pierre ký tên lên hai phần giấy tờ, Lumian được đưa xuống lòng đất tổng cục cảnh sát khu chợ, tiến vào phòng lạnh cất giữ thi thể.
Cảnh sát dẫn hắn xuống kéo ngăn tủ ra, mở túi giữ xác, chỉ vào thi thể nữ kia nói:
“Đây chính là bà Alice.”
Khi Alice còn sống được bảo dưỡng coi như không tệ, khóe mắt và bên khóe miệng có nếp nhăn nhàn nhạt, lông mày màu nâu của nàng thật đậm, cơ thịt trên mặt hơi chảy xệ, làn da trắng bệch.
Lumian tùy tiện nhìn một chút rồi nói với cảnh sát:
“Ta không thành vấn đề.”
Hắn cũng không phải pháp y, thật sự đến kiểm tra thi thể, mục đích của hắn là xác nhận thi thể bà Alice đại khái ở vị trí này.