Ra khỏi phòng lạnh, Lumian nghiêng đầu nói với cảnh sát đi cùng mình:
“Phòng vệ sinh gần nhất ở đâu?”
“Đi hết hành lang rẽ phải là đến.” Mặc dù cảnh sát kia không kiên nhẫn lắm, nhưng vẫn trả lời.
Lumian tăng nhanh bước chân, tiến vào một phòng vệ sinh ở trong lòng đất.
Sau đó, hắn khóa trái cửa gỗ, nhảy lên điệu múa triệu hồi ở trong không gian không lớn này.
Trong điệu múa khi thì điên cuồng khi lại vặn vẹo, bên trong phòng tắm nổi lên một trận gió lạnh lẽo, từng bóng dáng mơ hồ xuất hiện ở nơi đây, các gương mặt hoặc tái nhợt hoặc xanh xao trừng con mắt trống rỗng nhìn Lumian.
Những bóng dáng này đều là chấp niệm của người đã mất còn sót lại.
Lumian còn chưa từng chân chính trải qua tình huống lớn đến thế, lập tức lại có cảm giác bị vong hồn u linh vây quanh.
Hắn lấy lại bình tĩnh, vừa nhảy nửa còn lại của điệu múa, vừa tìm kiếm bà Alice.
Không bao lâu, hắn phát hiện ra quý bà với lông mày màu nâu rất đậm và mặt có vẻ hung dữ.
Lumian chợt rút con dao bạc nghi thức ra, đâm ra một vết thương, dùng phương thức mệnh lệnh để bà Alice nhập lên trên người mình.
Bà Alice nuốt chửng giọt máu kia, tiến vào thân thể Lumian.
Lumian lập tức toàn thân rét run, ngực cũng dường như trở nên nặng trĩu.
Hô hấp của hắn theo đó xuất hiện khó nhọc trên trình độ nhất định.
Không do dự, Lumian phóng đại chấp niệm của bà Alice, chứ không phải lựa chọn phẩm chất riêng hoặc năng lực nào đó của nàng.
Gần như trong nháy mắt, trước mắt Lumian tối sầm lại, nhìn thấy bà Alice nằm trên giường, bị gối đầu nhồi lông vũ bịt kín miệng mũi, nhưng bên trong tầm mắt của nàng lại không hề có ai đè gối đầu kia!
Hô hấp của Lumian đang bị chấp niệm của bà Alice chiếm đầy trong não càng ngày càng khó khăn, thân thể càng ngày càng đau khổ, có cảm giác lại gặp quỷ hồn Montsouris, tiến vào trạng thái sắp chết.
Đây là trải nghiệm tử vong chân thật.
Lumian lo lắng bởi vì thế dẫn đến mất khống chế không kiên trì nữa, trực tiếp dùng phương thức mệnh lệnh để linh hồn còn sót lại của bà Alice rời khỏi thân thể mình.
Thở dốc một hơi, lau mồ hôi lạnh trên trán, hắn lại biến trở về luật sư tay mơ hơi ngạo mạn kia.
Đi cùng với cảnh sát, hắn trở về thẳng phòng trao đổi.
Charlie vụt đứng lên, nghiêng người tới trước, dùng tay chống bàn, trên mặt viết đầy khẩn trương và chờ mong.
Hắn không cần mở miệng, Lumian đã giống như nghe thấy hắn đang hỏi “Kết quả như thế nào”.
Lumian khẽ gật đầu, làm động tác trấn an.
Hắn ra hiệu kết quả kiểm tra thi thể không khác dự đoán lắm.
Khẩn trương trên mặt Charlie lập tức biến mất, toàn thân giống như mới vừa rồi đã dùng hết hơi sức, yếu ớt ngồi xuống, dựa vào thành ghế.
Lumian trịnh trọng nói ra ở ngay trước mặt hai nhân viên cảnh sát ngoài cửa:
“Chuyện khác không cần ngươi quan tâm, ta đến xử lý.”
“Ngươi chỉ cần làm một việc, đó là trong lần thẩm vấn tiếp sau, nói từ đầu đến cuối không bỏ sót một chi tiết nào cho các quý ngài ở đây, cho dù là chuyện vô cùng hoang đường, cho dù là chuyện khiến cho người ta khó có thể tin nổi.”
“Đương nhiên, đến khoảng thời gian ngươi bị bắt giữ là được, không cần nói ra nội dung trò chuyện giữa chúng ta.”
Trò chuyện giữa luật sư và thân chủ có khả năng liên quan đến sách lược tranh luận và kỹ xảo trên tòa, người khác không có quyền biết được, cho nên, hai cảnh sát ngoài cửa tuyệt đối không cảm thấy nghi ngờ gì với câu nói đằng sau của Lumian, dù sao Charlie Courant là một thằng cha nghèo nàn, lại là lần đầu tiên đụng phải vụ án hình sự nghiêm trọng cần mời đến luật sư, rất có thể không biết đến quy tắc ở phương diện này, cần đặc biệt dặn dò một câu.
Còn Charlie thì nghe hiểu ý tứ chân chính Lumian định nói đến:
Đừng nói cho cảnh sát biết la ta phát hiện ra vấn đề của bức chân dung kia!
“Được.” So với lúc mới vừa bị bắt vào cục cảnh sát, Charlie hiện giờ không còn tức giận, sợ hãi và hoang mang như vậy nữa, nhưng vẫn không hay nói chuyện giống như thường ngày.
Ra khỏi cục cảnh sát khu chợ, Lumian lượn quanh hai vòng, tìm con ngõ nhỏ được rào chắn ngăn ra, thay đổi quần áo, tháo mắt kính, thay đổi phong cách trang điểm.
“Hiện giờ có đầy đủ tiền, có thể dựa theo nội dung được miêu tả trong tiểu thuyết của Aurora, chuẩn bị một căn phòng an toàn và một chỗ dùng để thay đổi ngụy trang.” Lumian nhớ lại những gì chị gái viết, để xử lý kiểm tra và lấp đầy chỗ trống trước mắt.
Đồng thời, hắn thật sự dự định đi mua một quyển “Thẩm mỹ quý ông”.
Chuyện trang điểm này, hắn không thể không cần thầy dạy cũng biết, mới vừa rồi chủ yếu dựa vào kiểu tóc, mắt kính và trang phục để ngụy trang.
Trên đường quay trở về khách sạn Golden Rooster, Lumian liên tục suy nghĩ xem nên giúp Charlie thoát khỏi thế khó này như thế nào:
“Suzanne Matisse hay nói cách khác là sinh vật quái dị do nàng biến thành kia rốt cuộc là cái gì, vì sao nàng lại muốn giết chết bà Alice?”