Lumian càng nghĩ càng cảm thấy biện pháp này không tệ, hắn kéo ghế ra, ngồi xuống, thiết kế chú văn triệu hồi.
Câu đầu tiên không thể nghi ngờ là “Linh lang thang ở trong hư vô”.
Hơi trầm ngâm, Lumian viết xuống câu thứ hai:
“Sinh vật thân thiện có thể để cho sử dụng.”
Sinh vật Linh giới triệu hồi đến nhất định phải có thể được Lumian thúc đẩy mới có thể viết thư hộ hắn, thân mật là bảo vệ cần thiết đối với người triệu hồi.
Còn câu thứ ba, Lumian yêu cầu không cao, chỉ cần hai yếu tố “Nhỏ yếu” và “Biết viết ngôn ngữ Intis” là được.
Trải qua mấy chục giây sắp xếp tổ hợp trong đầu, câu miêu tả thứ ba xuất hiện ở trên giấy:
“Người nhỏ yếu thông thạo ngôn ngữ Intis.”
Phù… viết xong những câu này, Lumian thở hắt ra.
Hắn lập tức đọc bút ký phù thủy của Aurora, phiên dịch một vài từ đơn mình còn chưa nắm giữ thành ngôn ngữ Hermès.
Ngay sau đó, hắn bố trí tế đàn, bắt đầu triệu hồi.
Rất nhanh, hắn hoàn thành nghi thức, trông thấy ánh nến nhiễm lên màu xanh ngọc lục bảo, phồng to đến kích cỡ đầu người.
Một bóng dáng mơ hồ trong suốt chui ra, đầu giống như trâu, phần còn lại giống như chó.
“Viết hộ ta một bức thư.” Lumian nhìn sinh vật Linh giới kia, dùng ngôn ngữ Hermès nói.
Chó đầu trâu ngơ ngác không đáp lại.
“Ta lệnh cho ngươi viết hộ ta một bức thư.” Lumian nhấn mạnh, vẫn sử dụng ngôn ngữ Hermès.
Chó đầu trâu ngẩn ngơ đờ ra, giống như không nghe hiểu.
Lumian lại thử mấy lần, chó đầu trâu vẫn không phản ứng lại.
Bất đắc dĩ, vì tiết kiệm linh tính, hắn sớm kết thúc lần triệu hồi này.
Hắn bắt đầu cân nhắc vấn đề nằm ở đâu:
“Tên kia không thể nào giao tiếp…”
“Có thể để cho sử dụng không có nghĩa là có thể giao tiếp…”
Nghĩ đến đây, Lumian thay đổi câu chú văn triệu hồi thứ hai thành “Sinh vật thân thiện có thể giao tiếp.”
Có thể giao tiếp là đại biểu có thể thỉnh cầu!
Lần này là một con ốc sên cỡ lớn bò ra từ trong ngọn lửa màu xanh ngọc lục bảo.
“Chào ngươi.” Lumian thử bắt chuyện, dùng chính là ngôn ngữ Intis.
Con ốc sên kia phát ra âm thanh hư ảo:
“Chào ngươi, có chuyện gì không?”
Nó cũng sử dụng ngôn ngữ Intis.
“Có thể viết hộ ta một bức thư không?” Lumian vui mừng trong lòng.
Con ốc sên kia dùng giọng khó xử nói:
“Nhưng mà ta không có tay.”
“…” Lumian đành phải kết thúc triệu hồi lần này.
Suy đi nghĩ lại, hắn đổi “Người nhỏ yếu thông thạo ngôn ngữ Intis” thành “Người nhỏ yếu có thể viết ngôn ngữ Intis”.
Có thể viết đã bao hàm yêu cầu ở phương diện tri thức, cũng bao gồm nhu cầu phần cứng cần có.
Không bao lâu, Lumian hoàn thành lần triệu hồi thứ ba.
Hắn thấy được một sinh vật trong suốt tương tự con thỏ.
“Có thể viết thư hộ ta không?” Lumian ôm mong mỏi mãnh liệt hỏi.
Con thỏ kia khẽ gật đầu, cầm bút ở trên bàn, viết một chữ ngôn ngữ Intis lên giấy: “Thư.”
“…” Khóe miệng Lumian hơi co rút.
Trí thông minh của vật nhỏ này hình như không cao lắm.
Lumian ngẫm nghĩ, cầm giấy bút, sột soạt viết bức thư xin giúp đỡ, một bức thư xin giúp đỡ bao gồm các điểm mấu chốt như bức chân dung của Suzanne Matisse, giấc mộng xuân, cái chết của bà Alice, Charlie bị bắt.
Sau đó, hắn nói với con thỏ kia:
“Sao chép nó!”
Con thỏ nhận lấy bút máy, nghiêm túc sao chép.
Rất nhanh, nó hoàn thành công việc.
Lumian nhận lấy xem xét, hài lòng gật đầu.
Một giây sau, nụ cười của hắn cứng ngắc trên mặt.
Đồ thiểu năng trí tuệ kia không chỉ sao chép toàn bộ nội dung bức thư, hơn nữa còn sao chép cả bút tích.
Nói cách khác, nó sử dụng chính là bút tích của Lumian!
Lumian hít vào một hơi, chậm rãi phun ra, chỉ vào tờ “Tuần báo tiểu thuyết” kia nói:
“Dùng kiểu chữ kia để sao chép.”
Con thỏ chậm rãi gật đầu, chịu khó sao chép một lần nữa.
Mấy phút trôi qua, Lumian nhận được một bức thư xin giúp đỡ giống như được in ra.
Đeo bao tay kiểm tra bức thư, Lumian cuối cùng nhẹ nhàng thở ra.
Lần này không có vấn đề gì!
Tiến hành liên tục ba lần nghi thức triệu hồi sinh vật Linh giới khiến cho hắn cảm thấy bản thân hơi mệt mỏi.
Ngẫm nghĩ, Lumian nói với sinh vật Linh giới giống như con thỏ kia:
“Ngươi có thể giúp ta một chuyện không?”
Con thỏ kia nghiêm túc suy nghĩ vài giây, chậm chạp gật đầu.
Lumian vạch túi áo đồng phục công nhân màu xanh xám ra:
“Vậy ngươi đi theo ta trước.”
Con thỏ hư ảo trong suốt ở giữa không trung nhảy đến bên cạnh Lumian, bày ra dáng vẻ đi theo.
Lumian không tiếng động thở dài nói:
“Ta nói là, ngươi tạm thời có thể trốn vào trong túi của ta, để tránh cho bị người phi phàm có linh cảm cao nào đó nhìn thấy.”
Con thỏ duy trì vẻ mặt ngơ ngác, nhảy vào trong túi áo của Lumian, co rúc thân thể lại.
Bởi vì bản thân nó không hề có độ dày và sức nặng chân chính trên ý nghĩa, cho nên túi áo nhanh chóng khép lại, chưa hề lưu lại bất cứ dấu vết gì.
Sau khi để bức thư vào trong cùng túi áo, Lumian mở bức tường linh tính ra, gỡ bao tay, đi ra khỏi phòng 207.