Hắn đi thẳng đến con đường lớn khu chợ, đi đến gần ga tàu hơi nước Suchite.
Lúc này mới hơn năm giờ, rất nhiều người còn chưa tan tầm, người đi đường không nhiều cũng không hề ít, người rời ga thành nhóm đi qua, hoặc đến trạm xe ngựa công cộng, hoặc tìm cửa vào tàu điện ngầm, hoặc xách theo hành lý, thuần túy dựa vào đôi chân, đi đến đường phố gần đó tìm kiếm chỗ ở tạm thời cho đêm nay.
Lumian khẽ vỗ túi áo bên phải, chỉ vào thùng thư ở bên ngoài mấy chục mét, hạ thấp giọng nói:
“Nhìn thấy cái ống kim loại màu xanh kia không?”
Hắn chợt cảm thấy túi áo rung động, con thỏ kia dùng phương thức này để trả lời.
Lumian thở phào nói:
“Bỏ bức thư ở bên cạnh ngươi vào trong cái ống kim loại kia.”
Nói xong, Lumian day hai bên huyệt thái dương, mở linh thị.
Hắn nhìn thấy con thỏ trôi nổi ra, bao bọc lấy bức thư xin giúp đỡ, xuyên qua đám người đang lui tới, đã đến cái ống kim loại màu xanh kia.
Ngay khi Lumian cho rằng con thỏ sẽ thả bức thư vào trong thùng thư, thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, thì nó lại mang theo bức thư cùng chui vào.
Sau một lúc lâu, nó rời khỏi thùng thư, bay về phía Lumian, còn bức thư kia lưu lại bên trong.
Lumian nhắm mắt, tự an ủi mình: “Cũng coi như bỏ vào rồi…”
Hắn lập tức mang theo con thỏ rời khỏi đường lớn khu chợ, tìm một ngõ nhỏ không người, dùng ngôn ngữ Hermès nói cho đối phương biết triệu hồi kết thúc.
Món đồ chơi này đều tiêu hao linh tính của hắn trong mỗi giờ mỗi phút.
Đợi đến khi con thỏ quay trở về Linh giới, Lumian cuối cùng yên tâm.
Chuyện giúp đỡ Charlie, hắn dự định dừng lại ở đây, tiếp theo chỉ nhìn xem người phi phàm chính phủ xử lý như thế nào.
“Nếu như không phải chuyện này có đủ thú vị, ta đều lười giúp hắn, chẳng lẽ còn nên vì hắn mà đánh nhau một trận với Suzanne Matisse sinh vật quái dị có vẻ rất mạnh kia sao?” Lumian không tiếng động lẩm bẩm một câu.
Hắn lập tức phì cười:
Ở thôn Cordu, nếu như mấy thằng cha thô tục kia biết đến phẩm chất đặc thù được Suzanne Matisse biểu hiện ra ngoài, nhất định sẽ ái muội hỏi là đánh nhau một trận ở trên giường hay ở trên đống cỏ khô?
Đương nhiên, khi đối mặt với bọn họ, Lumian cũng có thể thô tục.
Trên đường trở về phố loạn, hắn tìm một cửa tiệm bánh nhân thịt, mua một phần bánh nhân thịt bò nóng cá đỏ làm bữa tối.
Phối hợp với nước có ga của người bán hàng rong bên đường chào hàng, Lumian vừa ăn vừa đi xuyên qua đám người, thỉnh thoảng tránh mấy bàn tay đang âm thầm thò vào ví tiền của mình.
So sánh với bánh nhân thịt Rouen, bánh nhân thịt bò nóng cá đỏ này không béo ngậy như vậy, tươi ngon mềm mịn của thịt cá, mềm giòn của thịt bò, ngọt dai của bánh mì, mùi thơm của hương liệu và dầu mỡ hòa quyện tạo ra, lấy hương vị vô cùng nhiều cấp bậc như vậy khiến vị giác của Lumian mở ra từng cái một.
Sau khi hắn ăn uống no đủ, xách theo chai thủy tinh còn một phần ba chất lỏng màu đỏ nhạt, cảm khái từ tận đáy lòng:
“Khó trách người Trier thích bánh nhân thịt…”
“Qua một thời gian ngắn nữa, có cơ hội đi phố Richelieu của khu thư viện, thử tiệm làm bánh nhân thịt bò nóng cá đỏ đệ nhất…”
Căn cứ vào tờ báo và tạp chí trước kia đã từng xem, chỉ dựa vào ấn tượng hắn cũng có thể nói ra được mấy loại bánh nhân thịt nổi tiếng:
Bánh nhân thịt Dégang, bánh nhân thịt Périgueux, bánh nướng hạt điều Todan, bánh nướng thịt vụn…
Uống nước có ga vị lựu, Lumian đi vào phố loạn.
Đập vào mắt hắn là cảnh tượng lộn xộn, những thằng cha giống như thành viên băng đảng xã hội đen hoặc giơ đao búa, hoặc cầm gậy gộc, đang đứng đối diện nhau ở trên đường phố.
Những người đi đường ào ào rời xa, nhóm người bán hàng rong từng người rời khỏi phố loạn, khách trọ ở trong nhà cửa hai bên đường cạch cạch đóng cửa sổ lại.
Lumian không đi vào sâu hơn, lùi ra đằng sau vài bước, tìm cọc tường che chắn, tương đối hăng hái quan sát tình hình trước mắt.
Hắn hoài nghi sau khi Margot của băng đảng Stinger bị mình giết chết, đã gây nên nghi ngờ giữa các bang phái trong khu chợ, cuối cùng phát triển thành đánh giết nhau.
Cứ đợi lại đợi, gần mười lăm phút trôi qua, Lumian vẫn không đợi được các thành viên băng đảng xã hội đen bùng nổ xung đột ở quy mô lớn.
Như vậy khiến cho hắn đang muốn nhìn xem náo nhiệt hơi thất vọng, nhỏ giọng mắng:
“Có phải các ngươi đều không được không, chiếm đường cái không ra tay, đứng ì ở đó, ngại thời gian của mình quá nhiều hả?”
Trong lúc suy nghĩ xoay chuyển, Lumian liếc nhìn kiến trúc cao năm tầng màu xám trắng bên cạnh kia.
Hắn nghiêm túc suy xét xem có cần tùy tiện tìm một gian phòng, ném chai nước có ga đã uống hết vào giữa hai đám người kia, để bọn họ đều lầm tưởng là trùm phe bên kia phát ra tín hiệu đánh nhau.
Bởi như thế, Lumian sẽ có náo nhiệt để nhìn xem.