“Đến lúc đó, chúng ta đi đến quán cà phê ở phố áo khoác trắng ăn cơm trưa, ta muốn gọi một phần canh thịt Dival, một phần thịt bò rượu đỏ muối thô, một phần thịt sườn quả táo!”
Ở khách sạn White Swan không học được cái gì khác, mà học được báo tên đồ ăn rồi sao? Lumian oán thầm một câu, như có điều suy nghĩ hỏi:
“Ngươi định mời ta bảo vệ ngươi?”
Charlie cười he he nói:
“Một khoản tiền lớn như vậy, một mình ta mang theo sẽ sợ, Shire, chắc ngươi còn chưa từng có trải nghiệm kia, đi ở trên đường, hoài nghi mỗi một người đều là kẻ trộm, đều sẽ đến cướp của ta.”
“Trước đó khi ta cầm vòng cổ kia về đã có cảm giác này, khẩn trương đến gần như ngất đi, có phải rất khó tưởng tượng không?”
“Đúng.” Lumian nở nụ cười: “Ta sẽ không có trải nghiệm như vậy, hiện giờ không có, tương lai cũng sẽ không có, bởi vì ta sẽ chỉ khiến cho người ta có cảm giác rằng ta muốn cướp của hắn.”
Ví dụ như Margot, mới vừa cống hiến hơn một ngàn pelkin, gần như có thể mua được vòng cổ kim cương kia!
Tươi cười lập tức cứng đờ trên mặt Charlie.
Vài giây sau, hắn mới miễn cưỡng cười nói:
“Cho nên ta mới hy vọng ngươi có thể đi cùng ta đến hiệu cầm đồ.”
Mới vừa rồi hắn thật sự hoài nghi con đường kiếm tiền của Shire, người hàng xóm này rõ ràng có năng lực có đầu óc, nhưng vẫn không vội vã đi tìm việc làm, mỗi ngày đi dạo khắp nơi, dáng vẻ không thiếu tiền, nhưng hắn lại ở khách sạn Golden Rooster chứ không phải khách sạn White Swan.
Nghĩ đến việc Shire giả trang làm luật sư trà trộn vào cục cảnh sát cung cấp cho mình tin tức quan trọng, nghĩ đến việc đối phương giúp đỡ bản thân còn sống dưới uy hiếp của Suzanne Matisse, Charlie lại cảm thấy như vậy không tính là gì cả.
Cho dù Shire thật sự là kẻ trộm, kẻ cướp, kẻ lừa đảo, vậy cũng là kẻ trộm, kẻ cướp, kẻ lừa đảo đã từng mạo hiểm giúp ta!
Lumian hài lòng nhìn vẻ mặt bị hù sợ của Charlie, cười hỏi:
“Ngươi định đến hiệu cầm đồ nào?”
“Ta nghe nói giá cả của vài hiệu cầm đồ ở khu đài thiên văn càng hợp lý.” Charlie đã sớm tính toán.
Lumian khẽ gật đầu:
“Vừa vặn ta định đến khu đài thiên văn.”
Hắn định tìm Aoste Truelle hỏi phương thức liên lạc của K tiên sinh.
Charlie mừng rỡ lạ thường, tiêu tốn món tiền khổng lồ 1 pelkin mời Lumian ăn bánh nhân thịt nướng, bánh quy bơ phối rượu mơ chua, đương nhiên, chỗ này cũng bao gồm cả suất ăn của hắn.
Lumian thản nhiên nhận, không hề khách khí chút nào.
Đi ra khỏi phố loạn, Charlie thấy Lumian đi thẳng đến trạm xe ngựa công cộng, hắn cảm thấy đau lòng đi theo.
Hắn nhìn bốn phía, thấy không có ai, tò mò thấp giọng hỏi:
“Thanh đao tối hôm qua ngươi nói đến tên là lưỡi đao nguyền rủa, người bị nó cắt phải thật sự sẽ chết cả nhà sao?”
Trước khi gặp được Suzanne Matisse, Charlie hoàn toàn không tin chuyện này, cho dù nghe nói đến cũng coi như đó là chất dinh dưỡng cho đề tài câu chuyện và diễn thuyết để khoác lác, nhưng mà hiện giờ, hắn hoài nghi Shire thật sự có được vũ khí thần kỳ như vậy.
Lumian nghiêng đầu sang, mỉm cười nhìn Charlie:
“Muốn thử một chút không?”
Charlie rùng mình một cái, ngượng ngùng cười nói:
“Ta tin tưởng ngươi.”
“Thật sao? Nhưng tối hôm qua ta chỉ lừa gạt Suzanne Matisse thôi, ta là một người bình thường, nếu không ta đã chết!” Lumian vừa cười vừa nói: “Chuyện ta bịa về lưỡi đao nguyền rủa ngươi không cảm thấy quen tai sao? Ngươi chưa từng nghe kẻ điên kia kể về truyền thuyết quỷ hồn Montsouris khi tỉnh táo à?”
Charlie nghe được, ánh mắt dần dần trừng to, vẻ mặt ngạc nhiên:
Đúng thế, đó chẳng phải là truyền thuyết quỷ hồn Montsouris sửa lại một chút sao?
Shire thật sự quá biết lừa dối người, một người bình thường lại dựa vào lừa gạt Suzanne Matisse ác linh kia, để cho ta và hắn đều cùng sống tiếp!
Ta cũng chỉ chém gió ở trong quán bar, thỉnh thoảng lừa gạt một vài người, hoàn toàn không thể nào so sánh được với hắn.
Gan lớn, có đầu óc, người như vậy chắc chắn sẽ phát tài!
Thấy Charlie thật sự tin tưởng lời nói dối mình mới vừa bịa ra, Lumian cố gắng kiềm chế không để cho mình cười thành tiếng.
Hắn nghiêm trang hỏi:
“Ba và mẹ ngươi còn sống không? Ngươi có anh chị em gì không?”
“…” Charlie hơi sửng sốt, giống như con thỏ bị hù sợ nhảy sang bên cạnh một bước: “Ngươi hỏi chuyện này làm gì?”
Chẳng lẽ thật sự có lưỡi đao nguyền rủa, hiện giờ hắn muốn biết rõ ràng trước trong nhà ta còn có ai?
Lumian lập tức cười ha hả:
“Ngươi sẽ không phải thật sự bị hù dọa đấy chứ?”
“Ngươi cũng quá dễ dàng bị đùa dai rồi đấy?”
Nghĩ đến chuyện dụng cụ đồ ngốc kia, Charlie ảo não vỗ trán.
Hắn đều sắp không phân biệt rõ được câu nào Shire nói là thật câu nào là giả nữa.
Nhưng mà, sau khi bị đùa dai, hắn càng thêm chắc chắn lưỡi đao nguyền rủa là giả, cải biên từ truyền thuyết quỷ hồn Montsouris.
Shire thích dùng đồ giả như vậy để lừa người, giống như dụng cụ đồ ngốc.