Ừm…
Chuyện xưa lưỡi đao nguyền rủa này thật hay, hiện giờ nó thuộc về ta, ban đêm ta đến quán bar dùng nó để dọa người!
Hai người ngồi xe ngựa công cộng đi đến khu đài thiên văn, Charlie hỏi đường nhiều lần, cuối cùng tìm được hiệu cầm đồ tên là hãng cầm đồ Phil.
Nó nằm ở trong kiến trúc cao bảy tầng màu trắng gạo kia, cột tường, mái vòm, phù điêu, cửa sổ lớn vân vân không thiếu một cái nào.
Chỗ cửa chính hùng vĩ, bên trên hãng cầm đồ Phil có khắc ba chữ:
“Tự do, bình đẳng, bác ái.”
Tự do cầm cố mỗi một món đồ, bình đẳng phân biệt đối xử mỗi một người đến đây cầm cố đồ vật, yêu thương bất cứ một cơ hội nào có thể hạ thấp giá? Lumian không nhịn được oán thầm một câu.
Một hiệu cầm đồ lại đi khắc một khẩu hiệu chính trị của nước cộng hòa ở trên cửa, hài hước đến cỡ nào!
Bên trong sảnh lớn của hiệu cầm đồ có mấy quầy hàng, phía trước bày từng dãy ghế dài.
Lúc này có mấy chục người đang ngồi ở đó, chờ nhân viên giám định xong giá trị vật phẩm, gọi tới số thứ tự của mình.
Charlie quen thuộc tìm đến một quầy hàng trống, đưa vòng cổ kim cương vào, nhận được một tờ giấy ghi chờ giám định đồ vật tên gọi và số thứ tự tương ứng.
Qua hồi lâu, quầy phụ trách đưa tiền cho biên lai cầm đồ thét to số thứ tự của Charlie.
Charlie tràn đầy mong đợi đi qua, lại như bị mất linh hồn đi về.
“Sao vậy?” Lumian đang lật xem các tờ báo được bày trong sảnh lớn nghi ngờ hỏi.
Charlie vừa mờ mịt lại mất mát nói ra:
“Vòng cổ kia, vòng cổ kia là hàng giả, chỉ giá trị 12 pelkin…”
Đồ giả? Lumian khẽ giật chân mày bên phải, giống như nghe thấy vận mệnh vô tình đùa cợt Charlie.
Charlie từ bỏ nguyên tắc vốn yếu ớt, ngủ mấy ngày với bà Alice, chọc ra một trận kiện cáo liên quan đến mạng người, làm mất công việc bồi bàn thực tập, nhưng chỉ đổi lấy một vòng cổ kim cương giả?
Không biết tại sao, Lumian đột nhiên sinh ra xúc động không thể khuất phục vận mệnh như vậy.
Mặc dù đó không phải là chuyện của hắn, nhưng lại để cho hắn có phần cảm động lây.
Con mẹ nó số mệnh chứ?
Ngươi đùa cợt ta, ta phải chế giễu lại, khiêu khích lại!
Trong nháy mắt này, Lumian mơ hồ nắm được một phương pháp nhập vai kẻ khiêu khích khác, nhưng vẫn còn thô kệch, chưa đủ chuẩn xác.
Hắn nhìn Charlie, ngẫm nghĩ hỏi:
“Ngươi cho rằng bà Alice lừa gạt ngươi, hay là người của hiệu cầm đồ nhìn thấy ngươi nghèo túng, không có năng lực giám định độ thật giả của vòng cổ, cố ý tìm một lý do như vậy để ép giá đến thấp nhất?”
“Ta, ta không biết.” Charlie vô cùng mờ mịt và đau khổ.
Dừng lại một chút, hắn khó nhọc bổ sung:
“Ta hoài nghi là bà Alice, ngươi nhìn xem, người đến đây để cầm cố nhiều như vậy, đồ vật qua tay nhân viên giám định mỗi ngày có hàng chục hàng trăm món, còn có nhiều đồ vật quý giá, không có khả năng chỉ lừa gạt một mình ta chứ?”
“Nàng, sao nàng có thể…”
Charlie không nói nổi nữa.
Vậy không cho phép hiệu cầm đồ bình đẳng lừa gạt mỗi người, có thể ép giá bao nhiêu thì ép bấy nhiêu, vật càng quý ép càng nhiều sao? Lumian oán thầm một câu, ha ha cười nói:
“Vì sao không thể?”
“Rất nhiều kẻ có tiền không phải dựa vào lương thiện và cần cù để phát tài, có thể dùng đồ giả để lừa gạt ngươi, tại sao phải cho đồ thật?”
“Có lẽ bà Alice chính là kẻ có tiền kiểu này, thậm chí chẳng phải có tiền như vậy, dựa vào ở trong khách sạn White Swan để lừa gạt người trẻ tuổi giống như ngươi.”
Lumian không phủ định toàn bộ kẻ có tiền, bởi vì ở trong quần thể kia, có một nhóm người rất lớn đúng là dựa vào thiên phú dựa vào tài hoa dựa vào cần cù dựa vào cơ hội để phát tài, ví dụ như, Aurora.
Sau khi bị hắn chế nhạo hai câu, cơ bắp trên mặt Charlie rõ ràng vặn vẹo.
Hắn căm phẫn lẩm bẩm:
“Đúng vậy, trong khoảng thời gian này, bà Alice không hề mời ta ăn thử một lần tiệc lớn, đều bảy tám giờ tối kêu ta đến phòng khách phục vụ…”
Ngươi đúng là dễ lừa gạt, ngươi thật sự là người Lime sao? Lumian không nhịn được giơ tay che mặt.
Hắn lập tức đứng lên nói:
“Lấy vòng cổ kia về, chúng ta đổi hiệu cầm đồ khác nhìn xem.”
“Lỡ như là thật thì sao?”
Charlie hơi sửng sốt nói:
“Được, được!”
Hắn cũng không cam tâm như vậy.
Lumian lại dặn dò một câu:
“Chú ý kiểm tra, đừng để cho bọn họ đổi vòng cổ.”
“Ừm.” Charlie cố gắng lên tinh thần: “Khoảng thời gian trước, mỗi ngày ta đều nhìn vòng cổ kia, nhớ kỹ mỗi một chi tiết của nó!”
Sau khi lấy lại vòng cổ kim cương, Lumian đi cùng với Charlie đến hai hãng cầm đồ khác ở khu đài thiên văn.
Kết quả giám định giống như trước, vòng cổ là giả, chỉ có thể cầm 11 đến 15 pelkin.
Charlie càng ngày càng uể oải, càng ngày càng sụp đổ.
Lumian liếc nhìn hắn, trấn an:
“Chí ít còn có thể cầm mười mấy pelkin, đủ để cho ngươi chống đỡ hơn một tuần, đồng thời còn có tiền nhàn rỗi đến quán cà phê phố áo khoác trắng mời nhân viên phục vụ uống rượu, để cho bọn họ giới thiệu công việc mới.”