Hiện giờ là chạng vạng tối, tầng 5 lại không giống như tầng 2, hai bên đều có ban công lớn, cho nên ánh sáng rất kém, hoàn toàn lờ mờ, giống như đã vào đêm.
Thấy trên hành lang không có ai lui tới, Charlie nhẹ nhàng thở ra, hạ thấp giọng nói với Lumian:
“Ngươi lừa gạt người khác, coi vòng cổ giả thành vòng cổ thật bán 1000 pelkin sao?”
“Ngươi có hai chỗ nói sai.” Lumian đưa xấp tiền lẻ 50 pelkin tới trước mặt Charlie: “Một, lừa gạt không phải người khác.”
“Đó là ai?” Charlie vừa tiếp nhận chỗ tiền giấy mệnh giá 1 pelkin, 5 pelkin kia, vừa nghi ngờ hỏi lại.
Nụ cười trên mặt Lumian lập tức trở nên rực rỡ: “Là băng đảng Savoie.”
Nghe được đáp án này, Charlie thiếu chút nữa ném tiền giấy trong tay ra.
Trên mặt hắn tràn đầy sợ hãi nhìn Lumian hỏi:
“Ngươi điên rồi hả?”
“Bọn họ sẽ giết người, phố loạn thường xuyên có người mất tích!”
Lumian cười nói:
“Hai, không phải là lừa gạt.”
“Hả?” Charlie hoàn toàn không theo kịp mạch suy nghĩ của Lumian.
Lumian mỉm cười giải thích:
“Bọn họ biết vòng cổ kia là giả, nhưng vẫn bằng lòng giao 1000 pelkin.”
Làm sao có thể? Phản ứng đầu tiên của Charlie là đang nói đùa gì vậy.
Băng đảng Savoie chính là hung ác một chút, nhưng không phải kẻ ngu, sao có thể trả 1000 pelkin cho một cái vòng cổ chỉ trị giá 50 pelkin chứ?
Đột nhiên, Charlie sinh ra một ý tưởng: “Có phải ngươi đoạt trùm của băng đảng Savoie không?”
Cái này càng điên cuồng hơn có được không!
Lumian cười nói:
“Thả lỏng, trong lúc ta và Nam tước Brinell trò chuyện thân mật với nhau đã đạt thành thỏa thuận.”
“Không cần lo lắng, về sau sẽ không có vấn đề gì.”
“Này, ngươi rốt cuộc có cần 50 pelkin kia không?”
Trò chuyện thân mật với Nam tước Brinell… Charlie lại một lần nữa sinh ra cảm giác không quen biết người hàng xóm trước mắt này.
Cân nhắc đến bản thân thật sự không có tiền, hắn nhận lấy 50 pelkin kia, lẩm bẩm nói:
“Cảm ơn.”
Lumian cười gật đầu, quay người đi ra ngoài cửa.
Đúng lúc này, Charlie mơ hồ hiểu rõ cả câu chuyện, bật thốt lên:
“Ngươi gia nhập băng đảng Savoie rồi?”
Lumian không quay người lại, vẫy tay nói:
“Đúng thế.”
Charlie há miệng, định nói thêm gì nữa, nhưng không phun ra được một từ, nhìn bóng dáng của Lumian từng bước một đi vào trong lờ mờ bên ngoài, biến mất ở đầu cầu thang tối tăm.
Trở lại phòng 207, Lumian mới vừa tháo ngụy trang chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm đồ ăn ngon lại nghe thấy tiếng chửi rủa quen thuộc truyền đến từ trên tầng 4:
“Nếu như các ngươi cảm thấy số tiền này tới rất nhẹ nhàng, có thể tự mình nằm xuống kiếm!”
“Đồ bất lực, quỷ nhát gan không có thứ bên dưới đó, chỉ dám bắt nạt phụ nữ!”
“Có bản lĩnh ngươi đưa cả mẹ ngươi đến chỗ của ta!”
“…”
Lumian nghe vài giây, đại khái hiểu Wilson của băng đảng Stinger lại mang theo tay chân đến chỗ Ethans thu phí bảo hộ.
Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, nở nụ cười.
Một giây sau, Lumian đội mũ lưỡi trai màu xanh đậm, rời khỏi phòng 207, đi lên tầng 4.
Còn chưa đến phòng số 8, hắn đã nghe thấy tiếng tát tai bốp bốp và tiếng chửi mắng với giãy giụa càng kịch liệt của Ethans.
Các khách thuê trọ của tầng này đóng chặt cửa gỗ, không có ai dám đi ra.
Lumian một tay đút túi, đi đến bên ngoài phòng 408, đầu tiên đập vào mi mắt hắn là bóng dáng của hai tên tay chân.
Bọn họ mặc áo jacket sẫm màu, đang nghiêng người chặn ở cửa.
Lúc này, tiếng chửi mắng của Ethans dần dần xen lẫn tiếng khóc và tiếng gào thét:
“Các ngươi lũ được heo mẹ nuôi này!”
“Ta nguyền rủa các ngươi!”
“Ta muốn cắt sạch thứ bên dưới của các ngươi!”
Lumian nhướn mày, tới gần hai tên tay chân đang chặn ở cửa.
“Ngươi định làm gì?” Một trong hai tên tay chân nghiêm nghị hỏi.
Lumian không trả lời, đột nhiên cất bước lên, sấn đến trước người bọn họ, giơ tay túm lấy.
Động tác của hắn nhanh chóng mãnh liệt như thế, đến mức hai tên tay chân còn chưa kịp phản ứng lại đã bị hắn túm lấy gáy.
Lumian dùng sức đè đầu hai người bọn họ đụng nhau.
Trong tiếng cộp, trên trán hai tên tay chân kia bầm tím, con mắt trợn trắng, mềm nhũn ngã xuống.
Theo bọn họ nhường ra một con đường, Lumian thấy được cảnh tượng bên trong phòng:
Ethans với dung mạo thanh tú, mái tóc dài màu nâu sẫm hất lên nằm trên giường, váy áo lộn xộn, trên mặt có vết sưng đỏ rõ ràng, còn Wilson với mái tóc màu nâu hơi xoăn mặt mũi tràn đầy dữ tợn đang thu hồi một xấp tiền mặt, dây lưng ở trạng thái nửa cởi, một tên tay chân khác đang bận rộn đè Ethans lại.
Phát hiện ra động tĩnh ở cửa, trùm băng đảng Stinger này động tác nhanh nhẹn vừa kéo hai đầu dây lưng, vừa nhìn ra ngoài.
Hắn lập tức nhìn thấy Lumian đang nhẹ nhàng xoa tay, vượt qua hai tên tay chân.
Không cho Wilson cơ hội đặt câu hỏi, Lumian nở nụ cười nói:
“Không ai nói cho ngươi biết khách sạn Golden Rooster hiện giờ thuộc về băng đảng Savoie bọn ta bảo hộ hả…”
Hắn còn chưa dứt lời, thừa dịp Wilson còn chưa thắt dây lưng, đã cất bước tới trước, một quyền đánh tới.