“Có chuyện gì sao?”
Lumian lấy vòng cổ kim cương giả của Charlie ra, bình tĩnh nói:
“Gần đây ta hơi thiếu tiền, muốn cầm cố vòng cổ này cho ngươi, nó giá trị 1500 pelkin, ngươi cho ta 1000 pelkin là được.”
Nam tước Brinell nghiêng đầu nói với thuộc hạ: “Tìm người giám định xem.”
“Vâng, Nam tước.” Một tay chân băng đảng xã hội đen trên trán vẫn còn dấu vết bầm tím rõ ràng đi ra khỏi quán cà phê.
Brinell một lần nữa nhìn về phía Lumian, thỏa mãn khẽ gật đầu:
“Không tệ, kỹ thuật trang điểm có tiến bộ rõ ràng, mặc dù vẫn có rất nhiều tì vết, nhưng so sánh với trước đó thì ngươi đã không dễ dàng bị người vừa liếc mắt đã nhận ra.”
“Cảm ơn đề nghị của ngươi.” Lumian nở nụ cười: “Quyển ‘Thẩm mỹ quý ông’ là một tạp chí hay.”
Hai người tán gẫu đề tài không có giá trị gì, cho đến khi tay chân băng đảng xã hội đen mới vừa rời khỏi quán cà phê mang theo một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi mặc bộ vest, có thắt nơ, xách theo hộp công cụ đi lên.
Trải qua giám định một phen, người đàn ông kia đi đến bên cạnh Nam tước Brinell, đặt vòng cổ lên trên bàn, hạ thấp giọng nói:
“Là đồ giả.”
Xoạt một tiếng, tay chân băng đảng xã hội đen ở đây đều rút súng lục ra.
Nam tước Brinell nhếch môi, nhìn Lumian, phát hiện thằng nhóc này vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, giống như không nghe thấy lời chuyên gia giám định nói, không thấy được động tác của mấy tên tay chân.
Nụ cười trên mặt Nam tước Brinell không thay đổi, khẽ gật đầu với chuyên gia giám định:
“Ngươi đi về trước.”
“Vâng, Nam tước.” Chuyên gia giám định châu báu kia khẩn trương đến bối rối rời khỏi quán cà phê.
Lúc này Nam tước Brinell mới đặt cái tẩu màu gụ xuống, vuốt ve nhẫn kim cương bên tay trái, cười hỏi Lumian:
“Ngươi biết vòng cổ này là giả chứ?”
Lumian cũng nở nụ cười:
“Biết rõ.”
Hắn còn chưa dứt lời, từng khẩu súng lục đã chĩa thẳng vào đầu hắn.
Nam tước Brinell thấy Lumian bình tĩnh không động, tò mò lại hỏi một câu:
“Vậy ngươi biết ta có thể tìm người giám định thật giả của kim cương chứ?”
Nụ cười của Lumian không thay đổi trả lời: “Biết rõ.”
Ánh mắt Nam tước Brinell hơi híp lại một chút:
“Nếu như đã biết rõ, vậy vì sao ngươi còn dám lấy một vòng cổ giả đến mượn ta 1000 pelkin?”
“Ngươi dựa vào cái gì cảm thấy ta sẽ đưa cho ngươi?”
Lumian thong thả đứng lên, không thèm để ý đến từng khẩu súng lục đã sẵn sàng ngắm bắn, chống hai tay ở bên mép bàn.
Hắn hơi cúi thấp người, nhìn xuống Nam tước Brinell ở đối diện, nhếch miệng nói:
“Dựa vào Margot của băng đảng Stinger là do ta giết.”
Nụ cười trên mặt Nam tước Brinell lập tức cứng đờ.
Đồng tử của hắn theo bản năng phóng đại, giống như muốn nhìn thấy càng rõ ràng hơn dáng vẻ của người ở trước mặt.
Bốn tên tay chân băng đảng xã hội đen đang chĩa súng vào Lumian cũng ngạc nhiên, toàn bộ mở lớn mắt.
Là băng đảng đối đầu với băng đảng Stinger, bọn họ hiểu rõ hơn bất cứ ai thực lực của Margot mạnh cỡ nào!
Lúc này, Lumian ngước đầu lên, ánh mắt không hề có bất cứ tình cảm gì chậm rãi đảo qua trên mặt những tên tay chân kia.
Mỗi một tay chân băng đảng xã hội đen bị hắn liếc nhìn vào đều vô ý thức sinh ra xúc động tránh khỏi ánh mắt của hắn, đến mức cánh tay có phản ứng, họng súng lần lượt dời khỏi trên người hắn.
Nam tước Brinell nhanh chóng khôi phục bình thường, quay đầu sang nói với bốn tên tay chân:
“Thu hồi súng lục của các ngươi! Chẳng lẽ ta chưa dạy các ngươi đối đãi với khách như thế nào sao?”
Dạy dỗ thuộc hạ xong, hắn mới tò mò hỏi Lumian:
“Ngươi giết chết Margot như thế nào?”
“Ta cho hắn một đao, trên đao có độc, nhưng ta không biết hắn rốt cuộc chạy trốn đến đâu mới chết.” Lumian hời hợt đáp lại.
Cái này ăn khớp với tin tình báo sơ bộ Nam tước Brinell nhận được, hắn nhắm mắt lại, cười hỏi:
“Ngươi biết cầm 1000 pelkin của ta là có ý gì chứ?”
Lumian không để ý cười nói: “Biết rõ.”
…
Phòng 504 khách sạn Golden Rooster.
Charlie nhìn thấy Lumian ở bên ngoài cửa, hơi kích động hỏi:
“Giám định ra thật giả chưa?”
“Đồ giả, tối đa giá trị 50 pelkin.” Lumian vừa đi vào trong phòng vừa thuận miệng nói.
Hắn phát hiện Charlie đã gỡ bức chân dung của Suzanne Matisse xuống, chỉ còn lại vết giấy dính.
Charlie đã sớm chuẩn bị tâm lý, mặc dù thất vọng, nhưng không nghiêm trọng lắm, tự giễu cười nói:
“Chí ít còn giá trị 50 pelkin, tìm hiệu cầm đồ có lòng tốt hẳn là có thể cầm cố đến 20 pelkin.
Lumian liếc nhìn hắn nở nụ cười:
“Nhưng mà ta bán vòng cổ giả kia 1000 pelkin.”
“Hả?” Charlie gần như ngây người.
Lumian lấy ra xấp tiền mặt thật dày kia, cười nói:
“Vòng cổ giả là của ngươi, giá trị 50 pelkin, cho nên, chỉ có thể cho ngươi bằng chừng đó, phần còn lại là phí dịch vụ của ta, không có vấn đề chứ?”
Charlie thật mờ mịt, theo bản năng đáp:
“Không thành vấn đề.”
Chờ Lumian đếm ra tiền mặt giá trị 50 pelkin, hắn mới đột nhiên bừng tỉnh, vừa sợ vừa cảnh giác ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa.