“Hắn nói hiện giờ khách sạn Golden Rooster là địa bàn của băng đảng Savoie.” Lewis lặp lại lời Lumian nói.
Nam tước Brinell không nhịn được bật cười.
Hắn hít một hơi tẩu thuốc, ý vị sâu xa nói:
“Nếu như không nắm chắc tốt một thanh đao sắc bén, thì rất dễ dàng bị thương bản thân.”
“Phải tìm cơ hội nhắc nhở hắn một chút.”
“Bên phía băng đảng Stinger phải làm thế nào, có nên nói cho lão đại không?” Lewis hơi lo lắng hỏi.
Nam tước Brinell suy nghĩ một chút nói: “Tạm thời không cần.”
“Thật ra lần này Shire cũng coi như làm một chuyện tốt, ta muốn nhìn thấy băng đảng Stinger sẽ có phản ứng gì.”
Thấy thuộc hạ tỏ vẻ nghi ngờ, Nam tước Brinell từ trước đến nay thích dạy bảo bọn họ để tỏ rõ trí tuệ của bản thân cười nói:
“Kể từ khi băng đảng Stinger thành lập cho đến nay, không đến hai năm, số lượng người có được sức mạnh siêu phàm bên trong bọn họ đã tăng thêm đến mức chỉ ít hơn chúng ta một chút, giành lại rất nhiều địa bàn, các ngươi không cảm thấy trong này có vấn đề rất lớn sao?”
“Nếu như lại cho bọn họ thêm thời gian hai năm, ta sợ chúng ta sẽ hoàn toàn bị đuổi ra khỏi khu chợ.”
“Nếu bọn họ muốn làm lớn chuyện, ta rất tình nguyện, vừa vặn để người phía chính phủ chú ý đến, điều tra thử xem đằng sau bọn họ rốt cuộc là ai.”
Mười giờ đêm, trên đường từ đường lớn khu chợ trở về khách sạn Golden Rooster.
Lewis tay chân xã hội đen lúc trước đi theo Nam tước Brinell đi ở bên cạnh Lumian, từ đại lộ với các ánh đèn màu vàng nối tiếp nhau trên đường đi vào con đường nhỏ với bóng tối chiếm cứ chủ đạo.
Hắn liếc nhìn mấy ngọn đèn đường không biết vì lý do gì đã bị hỏng mất, lâu dài không được sửa chữa, giống như vô ý nói ra:
“Nam tước và người của băng đảng Stinger đã nói, bắt đầu từ bây giờ, khách sạn Golden Rooster chân chính thuộc về băng đảng Savoie chúng ta.”
Lumian bật cười một tiếng:
“Băng đảng Stinger dễ nói chuyện như vậy sao?”
Lời này của ngươi có ý gì? Chẳng lẽ ngươi đang ngóng trông hai bên đánh nhau sao?
Lewis càng cảm thấy Shire là một thằng cha nguy hiểm, trong thân thể chảy xuôi dòng máu thích tranh chấp.
Hắn cho rằng lấy đặc điểm tính cách và phong cách làm việc Shire bộc lộ ra ngoài, tương lai không thiếu gây phiền toái cho băng đảng Savoie, hết lần này đến lần khác.
Đến lúc đó, khu chợ vốn tình thế khẩn trương bởi vì băng đảng Stinger nhanh chóng quật khởi chắc chắn sẽ càng thêm rối loạn.
Là một thành viên băng đảng xã hội đen có thâm niên, từ trước đến nay Lewis luôn giữ tín niệm có thể bắt nạt người thường thì sẽ không cần đánh giết, dù sao sinh mệnh của mỗi người chỉ có một, hắn nhìn thấy vài đồng bạn chết trong bang phái khai chiến và cảnh sát đuổi bắt, mới đầu người nhà của bọn họ còn có thể nhận được một chút săn sóc, nhưng theo thời gian trôi đi, tình cảnh càng ngày càng thảm.
Đương nhiên, nếu như thật sự không thể trốn được, hắn cũng sẽ không thể thiếu phần tàn nhẫn này, mỗi một tên tay chân xã hội đen có thể đi theo bên cạnh Nam tước Brinell đều trưởng thành từ trong đánh lộn trên đường, chiến đấu trong hẻm nhỏ, đầu óc không chắc linh hoạt, nhưng bản lĩnh và lá gan tuyệt đối không kém.
Lewis thong thả thở hắt ra:
“Ngươi đã thể hiện ra đầy đủ thực lực để bảo vệ khách sạn Golden Rooster, còn băng đảng Stinger thì không muốn làm lớn chuyện, bị các cảnh sát chú ý đến, cho nên, sau khi Nam tước Brinell thanh toán xong tiền chữa trị cho Wilson, việc này coi như kết thúc.”
“Trong khoảng thời gian này, ngươi cần phải ổn định, nếu như thật sự dẫn đến sự chú ý của cảnh sát, ngươi không chịu nổi một cuộc điều tra sâu.”
Ta ngược lại không hề gì, cùng lắm thì chuyển sang nơi khác ẩn nấp trước khi người phi phàm chính phủ vây bắt, còn băng đảng Stinger các ngươi lại chạy thoát được linh mục nhưng không chạy thoát khỏi nhà thờ….
Lumian dùng một lời thoại ở trong quyển sách nào đó của Aurora nói thầm một câu.
Lewis tiếp tục nói:
“Nam tước kêu ta nói cho ngươi biết, nếu như ngươi ở khách sạn Golden Rooster, vậy nó thuộc về ngươi quản lý.”
“Mà thành viên đã có địa bàn của mình, bọn ta luôn không cấp chi tiêu hằng ngày.”
Ý ở ngoài lời của hắn là, ngoài 1000 pelkin kia, bình thường băng đảng Savoie sẽ không cho ngươi thêm tiền, tự ngươi nghĩ cách thu hoạch thu nhập cần thiết từ trên địa bàn của mình đi.
Lumian hơi sửng sốt, cảm thấy buồn cười đáp lại:
“Được.”
Khi nói chuyện, hai người đã đứng ở ngoài cửa khách sạn Golden Rooster.
Ngẩng đầu nhìn tòa nhà màu vàng nhạt cổ xưa, Lumian đột nhiên có một cảm giác kỳ diệu lại hoang đường:
Nơi đây chính là địa bàn của ta?
Ở nơi tồi tàn như vậy, ai nấy đều là quỷ nghèo, lấy cái gì để nộp phí bảo hộ?
Thôi bỏ đi, bọn họ không gây phiền toái cho ta giống như Charlie chính là chuyện tốt, dựa vào bọn họ không kiếm được tiền!
Trong nói thầm không tiếng động, Lumian từ biệt Lewis, đi vào khách sạn.