Hắn vừa thưởng thức món ăn ngon, vừa nghe tiếng ca ở bên sàn nhảy kia, thỉnh thoảng lắc lư thân thể.
Lúc này, một tay chân xã hội đen đi theo Nam tước Brinell ngồi xuống bên cạnh hắn.
Lumian nghiêng đầu, nhìn trên trán đối phương rõ ràng có dấu vết máu đọng, cười nói ra:
“Lần thứ ba gặp mặt nhỉ? Xưng hô như thế nào?”
Tên tay chân kia hơi câu nệ đáp lại:
“Gọi ta Lewis là được.”
Lại một Lewis… Lumian âm thầm cười một tiếng.
Ở nước cộng hòa Intis, Lewis và Pierre, Guillaume đều phổ biến, một Lewis trước đó Lumian từng biết đã lấy thân thể nam sinh con.
Lewis nhìn Lumian cầm bánh sừng bò cắn một miếng, cố ý rút ngắn quan hệ nói:
“Ta mời ngươi nhé, đây cũng là lần đầu tiên ngươi đến sàn nhảy Brise chúng ta chơi.”
“Được.” Lumian hiếm khi ra vẻ khách khí.
Lewis gọi một ly rượu pha nước chanh có tiếng lóng là ma quỷ, nhấp một ngụm nói:
“Ngươi ở khách sạn Golden Rooster đúng không?”
“Đúng vậy.” Lumian xiên xúc xích đã được cắt gọn bỏ vào miệng.
Lewis suy nghĩ một chút nói:
“Nơi đó là địa bàn băng đảng Stinger, ngươi có muốn chuyển đến phố áo khoác trắng không?”
“Không cần.” Lumian nhấp một ngụm tình nhân lạnh lẽo tản ra vị ngọt caramen, cười nói: “Hiện giờ nó là địa bàn của băng đảng Savoie chúng ta.”
“Cái gì?” Lewis thiếu chút nữa bị rượu trong miệng làm sặc.
Lumian nghiêng đầu sang, mỉm cười nói:
“Ta ném Wilson của băng đảng Stinger từ trên tầng 4 xuống dưới, hiện giờ khách sạn Golden Rooster là địa bàn của băng đảng Savoie chúng ta.”
Nghe đối phương miêu tả, vẻ mặt Lewis lập tức trở nên cứng đờ.
Qua mấy giây, hắn nặn ra nụ cười, đứng lên nói:
“Ta phải báo cáo chuyện này cho Nam tước.”
Sao thằng cha này còn ngoan độc còn điên hơn cả Nam tước chứ?
“Được.” Lumian không hề để ý.
Lewis đi vội được mấy bước, lại quay trở lại, đến sát bên cạnh Lumian, thấp giọng hỏi:
“Wilson chết chưa?”
“Chưa.” Lumian lộ vẻ tiếc nuối.
Ngươi tiếc nuối cái gì? Lewis nhìn thoáng qua gương mặt của Lumian, đáy lòng đột nhiên dâng lên một ý niệm:
Bọn ta rốt cuộc tìm một thanh đao, hay tìm một phiền toái lớn?
Trong tòa nhà ba tầng có vườn hoa của Roger ở số 126 đường lớn khu chợ.
Nhìn Wilson mình đầy thương tích được mang đến trước mặt mình, Roger dùng ánh mắt màu lam lạnh như băng nhìn ba tên tay chân đang nơm nớp lo sợ kia hỏi:
“Ai làm?”
“Người của băng đảng Savoie!” Một tên tay chân thân thể hơi khom, nhanh chóng đáp lại: “Hắn tự xưng là Shire, nói khách sạn Golden Rooster hiện giờ thuộc về băng đảng Savoie!”
Shire… Trên gương mặt hơi mập ra của Bò Cạp Đen Roger hiện lên vẻ nghi ngờ và đề phòng đan xen.
Hắn lẩm bẩm nói:
“Trong số các trùm thứ hạng đầu của băng đảng Savoie không có ai tên Shire cả…”
“Hắn lại có thể đánh Wilson thành như vậy?”
Phải biết rằng Wilson là ác ôn người phi phàm tương đương với danh sách 9, am hiểu nhất chính là chiến đấu!
Lúc này, một tên tay chân dùng giọng điệu suy đoán nói:
“Lão đại, ta nhớ một việc, chạng vạng tối ngày Margot chết, bọn ta đi qua khách sạn Golden Rooster.”
Vẻ mặt của Roger dần trở nên nghiêm túc, mang theo một chút dữ tợn và căm phẫn:
“Cũng là Shire kia làm? Hắn làm như thế nào?”
“Băng đảng Savoie vụng trộm chiêu mộ một nhân vật lợi hại như thế, muốn đuổi chúng ta ra khỏi khu chợ sao?”
Một người đàn ông đứng bên cạnh Bò Cạp Đen Roger căm hận nói ra:
“Lần đầu tiên là ám sát, lần thứ hai thì quang minh chính đại khiêu khích, nếu như chúng ta không đáp trả một chút, lần thứ ba không biết sẽ như thế nào!”
Tóc của người đàn ông này được cạo đến sạch sẽ, ngũ quan lại tương đương không tệ, đôi mắt màu hồ nước, sóng mũi cao, lông mày màu nâu cứng rắn và đường cong bờ môi không tệ, để cho dù hắn với cái đầu trọc cũng vẫn có thể được gọi là anh tuấn.
Hắn mặc áo sơ mi màu đen, quần bò màu đậm và giày da không dây cột, không mặc áo khoác, chiều cao gần 1m8.
Roger trầm tư vài giây, nói với người đàn ông bên cạnh:
“Harman, ngươi đi tìm Nam tước Brinell, hỏi thử xem rốt cuộc là có chuyện gì, hỏi thử xem có phải băng đảng Savoie định khai chiến toàn diện với băng đảng Stinger chúng ta không.”
“Nếu như hắn bằng lòng hòa giải, chúng ta có thể nhượng bộ thích hợp.”
“Nhớ kỹ, thời cơ chưa đến, phải học nhẫn nại.”
Trên ban công của gian phòng nào đó ở tầng 3 sàn nhảy Brise.
Nam tước Brinell ngậm cái tẩu màu gụ, nhàn nhã nhìn các vị khách đang vào sàn nhảy.
Đột nhiên, hắn nghiêng người, nhìn ra cửa.
Hai giây sau, Lewis đẩy cửa tiến vào, vượt qua vài tên tay chân, tiến vào ban công.
“Bước chân hơi nặng, hơi gấp, xảy ra chuyện gì sao?” Nam tước Brinell mỉm cười hỏi.
Lewis cảm thấy khẩn trương đáp:
“Nam tước, Shire kia ném Wilson từ tầng 4 khách sạn Golden Rooster xuống!”
“Wilson của băng đảng Stinger?” Nam tước Brinell hồi tưởng lại hỏi.
“Đúng, hắn bị thương nặng, không chết.” Lewis tranh thủ thời gian bổ sung tin tức.
Nam tước Brinell cầm tẩu thuốc, suy nghĩ một chút hỏi:
“Shire có nói vì sao hắn làm như vậy không?”