“Chờ chút, vì sao ta lại muốn cướp đồng bạc?”
Lumian đột nhiên tỉnh táo lại, dựa vào tính dẻo dai của diễn viên múa, ép buộc xoay thân thể, dừng lại.
Hắn nhìn thấy ông Eve cũng đang chạy như điên.
Ông chủ khách sạn Golden Rooster này xuyên qua đại lộ khu chợ, chạy vào trong rạp hát Vieux Pigeonnier.
Lumian vốn định đuổi theo lập tức chậm bước chân lại.
Phản ứng đầu tiên sau khi bị đánh cướp của ông Eve không phải là trốn về nhà, cũng không phải đi đến tổng cục cảnh sát khu chợ gần đó xin giúp đỡ, lựa chọn của hắn lại là rạp hát Vieux Pigeonnier ở đối diện nhà hắn!
Theo ý hắn, nơi đó có người chân chính có thể có thể bảo vệ hắn sao?
Lumian như có đăm chiêu, nhíu mày.
Một giây sau, hắn xoay người lại, chạy đi, lại nhập vai tội phạm cướp bóc.
Hắn lo lắng sau khi ông Eve tìm được cường giả có thể bảo vệ hắn, sẽ đuổi theo cướp đồng bạc kia lại.
Lấy độ keo kiệt của hắn, hoàn toàn có thể làm được chuyện như vậy!
Tuy rằng Lumian không cần đồng bạc mệnh giá 1 pelkin, nhưng nếu như bị bắt lại, khó tránh khỏi sẽ bại lộ thân phận.
Trong quá trình chạy ra đại lộ khu chợ, hắn tiện tay ném đồng bạc kia cho một kẻ lang thang đang ngủ ở bên lề đường.
Trong tiếng keng, kẻ lang thang kia mở mắt ra, nhìn thấy một cục cưng đáng yêu lóe lên ánh sáng bạc đang lẳng lặng nằm bên dưới đèn đường.
Trở lại phố loạn, Lumian cởi mũ lưỡi trai xuống, cởi áo khoác, ôm chúng nó ở trong tay, khôi phục tốc độ di chuyển bình thường.
Trải qua thăm dò mới vừa rồi, hắn xác định ông Eve có khác thường, có năng lực siêu phàm, nhưng hình như không quá am hiểu chiến đấu, đối mặt với một tội phạm cướp bóc bình thường đều lựa chọn cho một đồng bạc sau đó chạy trốn.
“Hắn khiến cho ta đột nhiên rất muốn chiếm hữu đồng bạc kia, tham lam mạnh đến mức hoàn toàn không để ý đến mục đích ban đầu, gần như là mức độ mất đi lý trí…” Lumian dư vị gặp được mới vừa rồi.
Loại cảm giác này khiến cho hắn hơi quen thuộc.
Khi đối mặt với Suzanne Matisse, hắn từng có cảm nhận tương tự:
Một lần là bị sợ hãi chiếm cứ thể xác tinh thần, một lần là bị thù hận cướp đoạt lý trí.
“Hình thức biểu hiện của năng lực hơi giống nhau… ông Eve và Suzanne Matisse có mối quan hệ nhất định? Chỉ sợ kết cục của vị thuê phòng 504 trước đó không phải quá tốt… tiên nữ trong rừng, lá cây, nhánh cây, vòng nguyệt quế… Rạp hát Vieux Pigeonnier cũng tồn tại mối quan hệ nhất định với Suzanne Matisse?”
Lumian vừa phân tích vừa quay trở về khách sạn Golden Rooster.
Hắn đi vào quán bar dưới lòng đất, nhìn thấy Charlie bưng cốc bia, đang cất cao giọng hát với vài vị khách trọ:
“Bọn ta là người nghèo…”
“Ngủ ở trong gác xép…”
Thấy Shire trở về, Charlie tránh thoát tay chân của những người khác, đi đến chỗ quầy bar, thở dài nói:
“Ngươi không biết buổi chiều nay ta gặp phải chuyện gì đâu, giám đốc khách sạn kia uống hai lần rượu của ta, lại nói với ta rằng, chịu ảnh hưởng của chuyện về bà Alice, hắn không thể để cho ta trở thành nhân viên phục vụ chính thức được, chỉ có thể làm tạp vụ cấp thấp nhất.”
“Thật sự quá ghê tởm, sao ta có thể xui xẻo đến như thế chứ?’
Nói đến đây, Charlie hơi sửng sốt, thì thào tự nói:
“Xui xẻo, xui xẻo…”
Sau khi nói liên tục mấy lần, hắn ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Lumian, thấy được nụ cười hiện lên trên mặt đối phương.
Sở dĩ Charlie sửng sốt là vì hắn nhớ lại buổi sáng Shire mới nhắc nhở mình gần đây có thể gặp chút chuyện không may, buổi chiều hắn đã mất đi cơ hội công việc vô cùng mong đợi, đồng thời lãng phí một cách vô ích mấy pelkin đi mời người uống rượu.
Việc này khiến cho hắn vốn không dư dả lắm càng có thêm áp lực.
Nhìn vẻ mặt tươi cười của Shire, Charlie không tự chủ được hạ thấp giọng nói:
“Ngươi biết bói toán?”
Bói toán hình như còn rất chuẩn!
“Không phải ta đã nói với ngươi sao? Ta đoán.” Lumian tuyệt đối không hề nói lắp thốt lên lời nói dối.
Đương nhiên, lời này cũng không hoàn toàn là lời nói dối, chẳng qua hắn căn cứ vào vận thế cảm ứng được để suy đoán, giống như khi kiểm tra biết rõ câu trả lời chính xác, về sau là quá trình chép ra.
Charlie tỏ vẻ không tin, nhưng cũng không chất vấn, hắn tương đối mong đợi hỏi:
“Hiện giờ có phải ta không còn xui xẻo nữa không?”
Lumian nghiêng đầu, tập trung tinh thần, đôi mắt theo đó sâu thẳm một chút.
Vẻ mặt của hắn dần trang nghiêm, càng ngày càng nghiêm túc.
Nhìn thấy phản ứng của Shire, nhịp tim Charlie lập tức đập loạn lên, khẩn trương đến miệng khô khốc:
“Sao, sao vậy?”
Lumian hạ thấp giọng nói: “Gần đây ngươi sẽ có một trận tai nạn.”
Vẻ mặt của Charlie lập tức suy sụp, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, không còn hồng hào như vừa rồi.
Lumian nở nụ cười:
“Nói đùa, mặc dù gần đây ngươi không có may mắn gì, nhưng cũng không đến mức quá không may.”
Như vậy cho thấy dù vấn đề của Suzanne Matisse còn chưa nhận được trải quyết triệt để, trong tạm thời cũng sẽ không bộc phát.