Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 368 - Chương 368 - Vieux Pigeonnier

Chương 368 - Vieux Pigeonnier
Chương 368 - Vieux Pigeonnier

Những vở kịch kia giống như trẻ con đang chơi đùa nếu so với ở Vieux Pigeonnier.

Toàn bộ diễn viên chính trên sân khấu trước mặt có kỹ thuật diễn xuất chúng, cho dù vẻ mặt, động tác hay là lời kịch, đều giống như nhân vật trong câu chuyện xưa chân chính đi đến thế giới này, khiến Lumian đang đến hiện trường để dò xét tìm kiếm khác thường đều có phần đắm chìm vào trong màn biểu diễn của bọn họ, bị tự ti, điên cuồng, đau khổ của quái thú và hồn nhiên, lương thiện, bi thương của công chúa cảm động.

Tùy tiện lấy ra bất cứ một diễn viên chính nào, đều có thể chống đỡ một rạp hát của Darliege.

Đợi đến khi vở kịch kết thúc, Lumian mới thỏa mãn đứng dậy, chống tay xuống.

Hắn không phát hiện những diễn viên kia có vấn đề, cũng không thừa dịp nghỉ ngơi giữa từng màn, đi đến nhà vệ sinh phát hiện bản thân rạp hát có gì khác thường.

Ra khỏi Vieux Pigeonnier, Lumian ngẩng đầu lên liếc nhìn nhà trọ màu vàng nhạt ở đối diện, xác nhận mấy cửa sổ ở tầng sáu đều có ánh đèn khí đốt màu hơi vàng hắt ra.

Dựa theo cách nói của bà Foires, ông Eve sẽ tự mình trồng một chút rau ở trên mái nhà, để tiết kiệm tiền, cho nên Lumian suy đoán hắn sẽ ở trong một căn phòng trên tầng cao nhất của khu nhà trọ, cũng chính là trong gian phòng nào đó của tầng sáu.

Quan sát một chút, ánh mắt của Lumian rơi lên trên cửa sổ có ánh đèn tối nhất kia.

Lấy trình độ keo kiệt của ông Eve, hắn không nỡ thắp nhiều hơn một chiếc đèn khí đốt.

Lumian lập tức tìm một góc tối không người, nhìn chằm chằm vào cửa sổ kia, kiên nhẫn chờ đợi biến hóa có thể sẽ có.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, có kẻ lang thang đi ngang qua nơi đây, định lấy nơi hẻo lánh có thể chắn gió này làm giường ngủ cho đêm nay, nhưng rất nhanh đã nhìn thấy bóng người đang ngồi ở chỗ sâu âm u, đành phải ấm ức rời đi.

Lumian đã sớm nhìn quen chuyện này, không hề động đậy tiếp tục chờ đợi.

Khi sắp đến mười một giờ, ngọn đèn hơi ảm đạm chỗ cửa sổ kia dập tắt.

Lại qua gần mười lăm phút nữa, ông Eve mặc bộ vest màu đậm bị giặt đến trắng bệch và quần dài bằng vải thô màu hạt dẻ xuất hiện ở cửa nhà trọ.

Hắn cảnh giác nhìn trái nhìn phải, xách theo một chiếc đèn cacbua canxi, men theo bóng tối bên đường đi đến dưới lòng đất Trier ngoài vài mét.

Lumian giống như biến thành bức tượng, không hề động đậy nhìn ông Eve và ánh sáng của chiếc đèn cacbua canxi biến mất ở nơi đó.

Mấy phút sau, thấy không có người phi phàm chính phủ đi theo sau lưng ông Eve, hắn đứng lên, phủi quần áo, xuyên qua đại lộ khu chợ, đi đến bên cạnh thang đá ở chỗ cao có vật che thông xuống dưới lòng đất.

Lumian không thử lần theo dấu vết, thứ nhất là hắn không mang theo công cụ chiếu sáng, trên thân chỉ có mấy ngọn nến sử dụng trong nghi thức ma pháp, mùi quá mức rõ ràng, thứ hai là hắn không biết thực lực của ông Eve như thế nào, xuống dưới lòng đất Trier để làm cái gì, sẽ dính dáng đến sức mạnh cấp bậc bao nhiêu.

Hắn lùi ra đằng sau vài bước, rúc đến bên cạnh cột gạch của kiến trúc ven đường, mượn cái bóng hoàn thành che giấu.

Lại là một phen chờ đợi không ngắn, khi sắp đến không giờ, đèn cacbua canxi nhuộm một chút tia sáng màu xanh lam chiếu sáng cửa vào dưới lòng đất kia.

Bóng dáng của ông Eve theo đó chiếu ra, kéo tương đối dài.

Hắn mới vừa đi hết bậc cầu thang bằng đá, Lumian đã kéo thấp mũ lưỡi trai, chặn đường hắn, gầm nhẹ một tiếng:

“Cướp bóc!”

Lumian định lấy phương thức này để thăm dò thực lực của ông Eve, nếu như hắn vô cùng mạnh, vậy một người cướp bóc không đến mức để cho hắn quá mức coi trọng, trực tiếp giết chết, bởi như vậy, Lumian sẽ có cơ hội và không gian chạy trốn, tối đa là bị thương, mất chút tiền.

Nếu như ông Eve chưa bày ra đầy đủ năng lực, vậy cướp bóc sẽ thay đổi thành bắt cóc, Lumian sẽ tra hỏi ông chủ khách sạn này ở trong góc nào đó dưới lòng đất Trier, hỏi hắn vì sao lại giấu giếm tung tích của vị khách trọ phòng 504 khách sạn Golden Rooster trước đó, hỏi hắn tại sao nửa đêm còn xuống thế giới dưới lòng đất.

Sau khi nghe thấy từ cướp bóc này, toàn thân ông Eve hơi run rẩy.

Hắn hơi chống lại cực kỳ không nỡ móc ví tiền bằng da màu nâu ra, lấy một đồng bạc mệnh giá 1 pelkin từ trong đó ra.

Lumian đột nhiên có tham lam mãnh liệt, chỉ cảm thấy tiểu thiên sứ được chạm nổi ở bên ngoài đồng bạc và hình dáng các sợi phát tán có sức quyến rũ đến như vậy.

Hắn khó tự điều khiển nổi chìa tay phải ra, nhận lấy đồng bạc do ông Eve đưa đến, sau đó xoay người bỏ chạy, giống như tội phạm cướp bóc chân chính.

Chạy được năm, sáu bước, Lumian tỉnh lại, đã nhận ra khác thường:

“Chỉ cần đồng bạc mệnh giá 1 pelkin đã chạy trốn, đâu tính là tội phạm cướp bóc gì chứ?”

Bình Luận (0)
Comment