Bởi vì thế, Lumian chỉ có thể tranh thủ thời gian tìm một kẽ đất gần đó để chui vào.
Dưới từng ngọn đèn đường sáng lên màu hơi vàng chiếu xuống, hắn lượn một vòng quanh nhà trọ của ông Eve, quan sát hoàn cảnh xung quanh.
Thứ khiến cho Lumian khắc sâu ấn tượng nhất chính là ở đối diện nhà trọ kia, bên kia đường đại lộ khu chợ, có một tòa kiến trúc ba tầng màu gạch đỏ đã được cải tạo.
Nó có cửa chính với từng cây cột chống lên, bên trên treo một tấm biển:
“Rạp hát Vieux Pigeonnier”.
Lúc này, ở nơi đó không ngừng có người tiến vào, bên trong thỉnh thoảng truyền ra tiếng vỗ tay và âm nhạc, có vẻ tương đối náo nhiệt.
Theo Lumian được biết, đây là một sân khấu kịch với giá vé rẻ tiền nhằm vào bình dân, ở khu chợ người thành thật thuộc về loại không đủ tư cách làm đối thủ kia.
Là một nơi chất lượng tốt có thể dùng để thoát khỏi lần theo dấu vết… Lumian hồi tưởng lại đủ câu chuyện xảy ra ở trong rạp hát được miêu tả trong tiểu thuyết kia, nên cười đi sang ngang đường, tiến vào cửa rạp hát Vieux Pigeonnier.
Nơi đây dán một vài bức poster, miêu tả tên vở kịch đang diễn hoặc sắp diễn, cùng với một vài bộ kinh điển trước kia.
Lumian đang thăm dò tại chỗ xem lợi dụng rạp hát này như thế nào đứng ở đó, nghiêm túc nhìn xem những bức hình, bức tranh và chữ viết kia.
Đột nhiên, hắn nhìn thấy một gương mặt quen thuộc ở góc trên poster:
Người đảm nhiệm diễn viên quần chúng trong một vở diễn nào đó với mái tóc màu vàng đã điểm trắng rất nhiều, đôi mắt màu xanh thẳm râu lưa thưa, chính là ông Eve hắn mới vừa theo dõi!
Ông Eve còn kiêm diễn viên kịch, hoặc chỉ đơn thuần là yêu thích? Lumian nghi ngờ thầm nghĩ.
Phản ứng đầu tiên của hắn là ông Eve làm ông chủ của khách sạn Golden Rooster kiêm chủ nhà trọ, cho dù không được tính là người giàu có thì tình trạng kinh tế vẫn có thể được xưng là dư dả, hơn nữa, hắn còn có các sản nghiệp khác, không thể đi làm thêm diễn viên kịch, nhưng nhớ đến yêu thích vô cùng đối với tiền và keo kiệt trên việc chi tiêu của ông Eve, Lumian không dám bảo đảm thằng cha này sẽ không diễn vai quần chúng khi không có chuyện gì, dù sao ít nhiều gì cũng có thể kiếm được chút tiền, còn không lãng phí thời gian quý giá.
Sau khi liên tục xác nhận diễn viên quần chúng kia thật sự là ông Eve, Lumian đưa mắt nhìn tên vở kịch trên poster:
“Tiên nữ trong rừng”
Nhìn theo dòng chữ đi kèm, đây là một vở kịch kinh điển của rạp hát Vieux Pigeonnier vừa ra, cứ cách một khoảng thời gian sẽ trình diễn một lần.
Trong đó, nữ diễn viên đóng vai tiên nữ trong rừng kia có ngũ quan sâu sắc, khí chất trong thuần khiết mang theo một chút quyến rũ, một đôi mắt màu hồ nước vừa ngây thơ lại thánh thiện.
Nhưng mà Lumian không cảm thấy nàng mê người bao nhiêu, bởi vì vòng tay, dây chuyền và dây lưng do nhánh cây lá xanh bện thành ở trên người nàng, vòng nguyệt quế tô điểm không ít đóa hoa đội ở trên đầu nàng để cho Lumian lập tức liên tưởng đến Ava đóng vai tinh linh mùa xuân ở trong giấc mơ, cùng với Suzanne Matisse với mái tóc dài màu xanh đậm buông xõa.
Đối với hắn, cái này không phải là hồi ức vui sướng gì, đặc biệt là người thứ hai, sau khi loại bỏ góc nhìn do dục vọng không bình thường khơi lên mang đến, còn lại hoàn toàn được xưng tụng là dữ tợn và buồn nôn.
“Charlotte Calvino.” Chăm chú nhìn tên cô diễn viên kia, Lumian tìm kiếm manh mối khác từ trên poster.
Cuối cùng, hắn phát hiện ông Eve tham gia diễn ba vở kịch ở rạp hát Vieux Pigeonnier, nhưng đều diễn vai phụ trong vai phụ, cũng chính là kiểu diễn viên cho dù hắn vắng mặt, thì có thể lập tức kéo người khác thay thế.
Lumian như có điều suy nghĩ tiến vào rạp hát, tiêu tốn 10 rick mua vé vào cửa.
Rạp hát Vieux Pigeonnier được xây dựng coi như chính quy, tận cùng bên trong là một sân khấu lớn, có nhiều ngọn đèn khí đốt treo tường, có màn che thật dày đã được vén lên, có mấy loại máy móc hoạt động hơi nước.
Trước sân khấu là hàng loạt ghế ngồi, càng về sau càng cao, hiện lên phân bố hình bậc thang.
Lumian cầm cuống vé, tìm vị trí của mình, ngồi xuống.
Vở kịch đang diễn trước mắt là “Công chúa và quái thú”, một nhóm diễn viên ăn mặc hơi táo bạo, khá lộ liễu, hoàn toàn gần sát với thẩm mỹ phổ biến của khu chợ người thành thật.
Nhìn xem một lúc, Lumian cảm thấy khiếp sợ cảm khái trong lòng:
“Cái này chính là tiêu chuẩn kịch của Trier sao?”
“Biểu diễn kịch như vậy đều chỉ có thể vùi mình ở khu chợ người thành thật? Vậy trình độ của những rạp hát ở khu sân khấu kịch rốt cuộc mạnh đến mức độ nào?”
Hắn không hề xa lạ gì với biểu diễn kịch, mặc dù Aurora thích ru rú ở trong nhà, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ có kích động đi ra ngoài, khi thì nàng sẽ đến tìm phu nhân Puares mượn ngựa con cưỡi đi, khi thì sẽ nói chuyện phiếm với các bà cụ già của thôn Cordu, khi thì lại tụ tập những người bạn nhỏ lại, kể chuyện xưa cho chúng nghe, khi thì mang theo Lumian đi đến trong thành Darliege xem biểu diễn kịch nói, ca kịch, xiếc thú, hoặc xuống dưới khu chợ dưới lòng đất tìm xem linh cảm.