“Ông Shire, ở đây.”
Hắn là một người đàn ông gần năm mươi tuổi, mái tóc vàng đã có một phần nhiễm lên màu trắng, chải vuốt coi như chỉnh tề, hắn mặc bộ vest sẫm màu bị giặt tẩy đến hơi trắng bệch và một quần dài bằng vải thô màu hạt dẻ, đôi mắt xanh thẳm, không có vẻ đục ngầu, trên mặt để râu tương đối lưa thưa.
Liếc nhìn cây gậy chống để ở bên cạnh bàn ăn, Lumian cười đi tới:
“Chào buổi tối, ông Eve.”
Sau khi đôi bên chia ra ngồi, Eve ra hiệu cho nhân viên phục vụ có thể lên đồ ăn.
“Ngại quá, gần đây ta tương đối bận, cho đến hôm nay mới tới để gặp ngươi.” Eve tràn đầy áy náy nói.
Giọng điệu của hắn là giọng bản địa Trier tiêu chuẩn.
Lumian cố ý hỏi lại:
“Trên danh nghĩa của ngươi không phải chỉ có một khách sạn này sao?”
Bằng không bận rộn cái gì?
Eve lập tức nghẹn họng, không ngờ đối phương không nghe hiểu mình chỉ đang nói lời khách sáo.
Hắn nói quanh co:
“Còn có vài mối làm ăn khác, nhưng không nhiều, cũng không có gì đặc biệt.”
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, nhân viên phục vụ bưng bữa tối lên, mỗi người một phần:
Súp đậu, xúc xích heo, cơm Feneport và nước sốt loãng được rót vào một phần năm cái đĩa.
“Đây là sốt thịt đặc sắc của bọn họ.” Eve tương đối nhiệt tình giới thiệu.
Chỉ có tí xíu vậy? Lumian có một nhận thức hoàn toàn mới đối với sự keo kiệt của ông chủ khách sạn.
Hắn không quá để ý đến, nên dùng nước tương mang theo một chút mùi thịt, vị hồ tiêu và cảm giác dấm chua nhất định kia ăn với cơm Feneport.
Qua mười mấy giây, Lumian ngước đầu lên, cười hỏi ông Eve:
“Lấy sự keo kiệt của ngươi, vì sao lại không tiếc cho mỗi căn phòng một ít lưu huỳnh vậy?”
Hắn cố tình không dùng từ tiết kiệm càng có thiện ý này, giọng điệu tràn đầy trào phúng.
Sắc mặt ông Eve theo bản năng trầm xuống, có vẻ không quá cao hứng.
Hắn chợt thu liễm cảm xúc, lộ ra nụ cười khổ sở:
“Con rệp ở khách sạn thật sự rất nhiều, không cho thêm lưu huỳnh vào, không có ai ở.”
Thật sao? Chỉ cần giá đủ rẻ, nhóm quỷ nghèo thiếu tiền căn bản không quan tâm đến chuyện có con rệp hay không… Lumian hờ hững cắt một miếng xúc xích bỏ vào miệng.
Hắn nhai nuốt một trận mới nói:
“Vì sao không mời hai nhân viên vệ sinh cố định, mỗi ngày đều quét dọn? Như vậy sẽ có hiệu quả giảm bớt số lượng con rệp.”
“Hai nhân viên vệ sinh cố định mỗi tháng cần 130 đến 150 pelkin, còn mỗi tuần dọn tổng vệ sinh một lần chỉ cần 18 pelkin.” Ông Eve đau lòng chậm rãi nói.
Lumian cười:
“Ý của ta là, vì sao ngươi không tự mình làm nhân viên vệ sinh, dẫn theo con của ngươi.”
Như vậy khoản chi 18 pelkin mỗi tuần đều có thể tiết kiệm.
Ông Eve lộ vẻ động lòng, giống như cảm thấy đây là một ý kiến hay.
Qua mười mấy giây, hắn mới thở dài nói:
“Đáng tiếc, ta và bọn chúng còn có chuyện khác.”
Chuyện gì? Lumian không hỏi nhiều.
Hắn đã xác định kẻ này là một quỷ keo kiệt thuần túy.
Ông Eve liếc nhìn Lumian, cân nhắc nói ra:
“Trước đó mỗi tuần ta nộp cho Margot 20 pelkin, ngươi muốn lấy vào ngày nào trong tuần?”
Lumian bật cười một tiếng:
“Không cần đưa ta, mỗi tuần làm tổng vệ sinh nhiều thêm một lần đi.”
Ông Eve cảm thấy ngạc nhiên, nhưng không phản đối, dù sao tổng vệ sinh chỉ cần 18 pelkin, mà mỗi tuần làm hai lần, còn có thể mặc cả.
Lumian ăn xong đồ ăn trên bàn, hỏi ngược lại:
“Ngươi biết vị khách ở phòng 504 trước đó đi đâu rồi không?”
Người hắn chỉ là cái tên đã dán bức chân dung của Suzanne Matisse ở bên trong phòng Charlie, nghe nói là khách quen của mấy nơi như phố tường thành, phố Breda, phố họa mi, sau này không biết vì sao lại dọn đi.
Trước đó Lumian đã hỏi bà Foires về chuyện này nhưng không nhận được đáp án gì, dù sao bà Foires chỉ quan tâm đến việc có nộp đủ tiền thuê nhà hay không, có làm hỏng đồ đạc gì ở trong phòng không, còn không thèm quan tâm đến việc về sau những người thuê phòng đó đi đâu.
Ôn Eve hơi sửng sốt, nhìn đồ ăn còn thừa lại trong mân nói:
“Ta không biết ngươi đang nhắc đến ai, ta hiếm khi đến khách sạn, không rõ ai ở phòng nào.”
Phản ứng này… giống như hơi chột dạ… Lumian khẽ cau mày, không hỏi nhiều nữa, nhìn xem ông Eve ăn sạch sẽ đồ ăn, một hạt cơm một giọt nước tương đều không thừa lại.
Đợi đến khi ông Eve rời đi, hai mươi giây sau hắn mới rời khỏi khách sạn, đi theo ông chủ khách sạn này từ xa.
Hắn vẫn một mực đi theo đến khoảng giữa đại lộ khu chợ, nhìn thấy ông Eve tiến vào trong một tòa nhà trọ sáu tầng màu vàng nhạt.
Từ trên một vài chi tiết bà Foires bình thường đề cập đến để phán đoán, đây chính là nhà ông Eve.
Lumian không vội vã tới cửa chào hỏi, dù sao có việc gì chờ đến khi trời tối người yên thì lại làm sẽ dễ dàng hơn, thêm nữa hắn còn chưa xác định những người phi phàm chính phủ có phải còn đang điều tra chuyện về Suzanne Matisse hay không, phải chăng cũng định tìm một chút manh mối từ chỗ ông Eve, đến lúc đó, nếu như đôi bên chạm mặt sẽ khó xử.