Lumian nhanh chóng cảm nhận được một trận lạnh lẽo, trong cơ thể bốc cháy lên ngọn lửa phấn khích bất thường, điều này khiến cho hắn tràn đầy khát vọng mãnh liệt đối với nữ.
Lại còn có ảnh hưởng như vậy? Cái này tương tự với đói khát của quái vật miệng hình dáng lốc xoáy lúc trước?
Lumian ép buộc bản thân không nhìn về phía Jenna đã bịt kín hai mắt trói chặt hai tay, cảm ứng bản thân nhiều thêm một bộ não.
Bởi vì người đàn ông kia mới vừa chết không lâu, cho nên bên trong bộ não này trừ bỏ các loại cảm xúc còn lưu lại như khát vọng, đau khổ, phẫn nộ, thù hận cùng với bản năng sử dụng các đặc tính bản thân ra, còn có một số chấp niệm và ấn tượng là ký ức khắc sâu nhất.
Lumian thoáng phân biệt, phát hiện tên biến thái này lại có năng lực và đặc tính nhiều hơn quái vật miệng hình dáng lốc xoáy không ít:
“Khơi lên dục vọng tham lam của người khác.”
“Bản thân trở nên tham lam và keo kiệt, có thể cảm ứng đồ vật từng thuộc về mình đã bị mất đi.”
“Khơi lên thèm ăn của người khác.”
“Thân thể trở nên khỏe mạnh lại có lực.”
“Luôn ở trong trạng thái đói khát.”
“Luôn luôn thiêu đốt tinh lực của mình, tăng sức mạnh, phản ứng, tốc độ, nhanh nhẹn và sức chịu đòn lên.”
“Lợi dụng ánh mắt, ngôn ngữ và động tác bí mật dẫn dụ mục tiêu sinh ra tình dục nhất định.”
“Dựa vào tiếp xúc trực tiếp và thi triển pháp thuật, có thể khiến cho mục tiêu sinh ra tình dục trên mức độ khác nhau.”
“Pha chế ra mấy thứ như thuốc mê.”
“Phân biệt thông tin hormone của người khác nhau…”
Cái thứ nhất là năng lực ông Eve đã từng dùng? Đồ biến thái này và ông Eve, Suzanne Matisse thật sự có mối quan hệ nhất định.
Từ đầu đến cuối nằm trong trạng thái đói khát, khó trách để mắt đến Jenna, mạo hiểm bắt cóc nàng, cái này chắc coi như là tác dụng phụ?
Ừm, Jenna rất có khả năng không phải người bị hại đầu tiên… Lumian chưa chọn bất cứ một đặc tính nào, chỉ có thể căn cứ vào phân tích nội dung sơ lược do bản thân cảm ứng được, không thể hiểu rõ tình huống năng lực cụ thể hơn.
Hắn thử phóng đại một đoạn ký ức khắc sâu nhất của người đàn ông kia.
Hắn lập tức nhìn thấy sân khấu, có một cô gái trẻ tuổi mặc váy dài màu trắng thánh khiết đang đứng ở trên đó, ngũ quan của nàng thâm thúy, con mắt có màu hồ nước, trong thanh tịnh nổi lên một chút gợn sóng, nhìn vừa ngây thơ lại quyến rũ.
Charlotte Calvino… Lumian nhận ra cô gái này, nàng là nữ diễn viên nổi tiếng nhất của rạp hát Vieux Pigeonnier.
Cùng lúc đó, Lumian có thể cảm nhận được người đàn ông kia trở nên hưng phấn, trạng thái đói khát vốn có càng thêm rõ ràng.
Nhưng bởi vì xung quanh có không ít người xem, hắn không làm ra hành vi nào không thỏa đáng, chỉ có điều sau khi màu kịch kia kết thúc, hắn vội vàng đi nhà vệ sinh.
Đoạn ký ức này kết thúc ở đây, Lumian kết thúc điệu múa triệu hồi, để linh hồn của người đàn ông kia rời khỏi thân thể mình.
Ngay sau đó, hắn lại lần nữa nhảy điệu múa triệu hồi, để cho đối phương một lần nữa nhập vào trên người mình.
Làm như vậy là bởi vì mỗi một lần nhập thân, hắn chỉ có thể lựa chọn một loại đặc tính, một đoạn ký ức hoặc một điểm chấp niệm, không thể sửa đổi.
Lần này Lumian vẫn lựa chọn một ký ức khắc sâu nhất trong ấn tượng của đối phương.
Một giây sau, hắn nhìn thấy Jenna, Jenna đang biểu diễn khoa trương ở trên sân khấu kia.
“…” Lumian đại khái đã biết có chuyện gì, không nhịn được cắn răng nghiến lợi nói: “Ngươi không thể nghĩ đến những chuyện khác sao? Đầy trong đầu đều là phụ nữ, phụ nữ, phụ nữ!”
Hắn từ bỏ thông linh, tiếc nuối vì mình còn chưa đến kẻ bị khế ước, không thể ký kết khế ước mượn dùng một loại năng lực trong thời gian dài với đối phương – một phần đặc tính của người đàn ông kia khiến Lumian trông thấy mà thèm, cảm giác có thể phát huy ra tác dụng không nhỏ ở trong chiến đấu.
“Nếu như ta có thể nuôi dưỡng linh hồn này thì tốt…” Lumian thở dài, thừa nhận năng lực của bản thân không làm được chuyện này.
Hắn lập tức giải trừ bức tường linh tính, thu hồi con dao găm bạc nghi thức, trở về bên cạnh Jenna, lột áo jacket bịt kín ánh mắt và cởi áo sơ mi cột chặt hai tay nàng ra.
Jenna nhíu mày, lấy cục vải nhét trong miệng và trong tai mình ra.
Nàng vuốt ve cổ tay bị trói đến đỏ của mình, nghi ngờ nhìn Lumian đang lục tìm trong túi quần áo của tên biến thái, dò hỏi:
“Mới vừa rồi vì sao ngươi bịt kín mắt ta, nhét kín lỗ tai của ta lại vậy?’
“Ta đang bảo vệ ngươi, thứ không nên nhìn thì đừng nhìn, chuyện không nên nghe thì đừng nghe.” Lumian nửa đùa nửa thật đáp lại, vừa tìm ra tiền tổng cộng 8 pelkin và ba cái bình nhỏ bằng kim loại tương đối cổ xưa.
Jenna phát hiện đối phương không định tổn thương mình, khịt mũi coi thường nói:
“Ở đây có thể có cái gì không nên nhìn, không thể nghe? Chẳng lẽ ngươi làm chuyện gì kia với thi thể sao…”