“Xem ra bình thường do ta biểu hiện quá mức tự tin, quá có đầu óc, giống như bất cứ chuyện gì đều không làm khó được ta, cho nên hắn mới tin tưởng ta có thể cung cấp đầy đủ che chở, không cần sợ hãi Bò Cạp Đen Roger này.”
“Đây là hành động do ta đề nghị, hắn cho rằng ta đã chuẩn bị sẵn sàng là suy nghĩ rất bình thường.”
Trong khi nói chuyện phiếm, thời gian trôi qua từng giây từng phút, không bao lâu, tay chân băng đảng Savoie canh giữ ở cửa tầng một đi lên, nói với Nam tước Brinell:
“Nam tước, cảnh sát Everett đã đến.”
“Mời hắn lên đây.” Nam tước Brinell đứng lên, nghênh đón từ đầu cầu thang.
Travis Everett là cảnh sát của tổng cục cảnh sát khu chợ người thành thật, là một trong những sĩ quan cảnh sát cấp bậc cao nhất trực tiếp chịu trách nhiệm thực hiện các công việc, phía trên hắn là vài vị phó cục trưởng trên phố cảnh sát trưởng và ủy viên cảnh sát khu này vốn quản lý tất cả.
Nam tước Brinell rất thích tiếp xúc với Everett, bởi vì nếu như dùng những từ ngữ của Russell Đại Đế còn sót lại để hình dung thì kẻ này là người ba phải tiêu chuẩn, không thích tìm kiếm nghiên cứu chân tướng sự việc, chỉ hy vọng tất cả mọi người chung đụng hài hòa, không gây ra chuyện lớn.
Hắn vô cùng giỏi trong việc hóa giải mâu thuẫn giữa các băng đảng xã hội đen ở khu chợ.
Mười mấy giây sau, sĩ quan cảnh sát này đã dẫn theo hai thuộc hạ đi vào quán cà phê ở trên tầng hai.
Hắn chừng ba mươi tuổi, chiều cao gần 1m75, tóc đen cắt hơi ngắn, bên ngoài con mắt màu xanh lam là một cặp kính đen tương đối lớn, cằm khá rộng.
Lúc này hắn mặc đồng phục cảnh sát màu đen, quân hàm lấy màu đen làm nền, khảm nạm hoa diên vĩ khô màu bạc trắng, chia làm năm cánh hoa, như này đại biểu cho cảnh sát.
Nếu như có bảy cánh thì đại biểu cho cảnh sát trưởng, lên thêm nữa thì kèm theo hình vuông kim cương màu trắng gạo.
Travis Everett nhìn xem Nam tước Brinell đang cười nghênh đón mình, sắc mặt trầm xuống hỏi:
“Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy? Ngươi đừng nói là ngoài cửa sàn nhảy Brise xảy ra nổ mạnh, ngươi lại không biết là do ai làm ra!”
“Sếp, mời ngồi trước đã.” Nam tước Brinell dẫn Travis Everett đi vào bàn gỗ mới vừa rồi kia, tự mình kéo ghế ra mời hắn ngồi xuống.
Lumian không định đối mặt với các cảnh sát, sợ bị nhận ra thân phận tội phạm truy nã, hắn ngụy trang thành tay chân giống như đám người Lewis, đứng ở sau lưng Nam tước Brinell.
Nam tước Brinell cầm lấy cái tẩu màu gụ, nhìn Travis Everett ở đối diện, vẻ mặt hơi nghiêm túc nói:
“Chùy Sắt Aite đã chết, ta lo lắng Bò Cạp Đen Roger sẽ nổi điên, cho nên tự mình ném thuốc nổ ra, dẫn tất cả đến đây, sếp xin cứ yên tâm, ta cố tình lựa chọn vị trí nổ, sẽ không gây ra cái chết cho bất cứ ai, thậm chí kể cả bị thương nặng đều không có.”
Travis Everett nâng tay phải lên, đẩy kính đen ở trên sống mũi, chỉ vào Nam tước Brinell ở đối diện nói:
“Các ngươi ấy! Có thể đừng gây ra nhiều chuyện như vây không! Cuối tuần chính là tuyển cử nghị viên quốc hội, ngươi định khiến bọn ta mất thể diện trước mặt ông chủ trong năm năm tới sao?”
“Ta không quan tâm các ngươi đang nghĩ gì, cũng không cần biết mục đích của các ngươi là gì, ta chỉ muốn nhìn thấy khu chợ yên bình.”
“Nếu như lại xuất hiện chuyện tương tự, ta sẽ đề xuất với ngài Emek, mời người của cục thứ tám và hai đại giáo hội cùng nhau thành lập tổ điều tra liên hợp, đặc biệt xử lý băng đảng Savoie các ngươi!”
Emek là một trong những ủy viên cảnh vụ của Trier, phụ trách khu chợ người thành thật.
Trong các câu nói của Travis Everett không hề nhắc đến Chùy Sắt Aite, nhưng mỗi một câu đều đang lôi chuyện này ra để gõ Nam tước Brinell.
Nam tước Brinell cười đáp lại:
“Sếp, xin cứ yên tâm, hai tuần tiếp theo, bọn ta sẽ tuân thủ pháp luật một cách nghiêm chỉnh, hiện giờ ta chỉ lo lắng bên chỗ băng đảng Stinger kia…”
Travis Everett khẽ gật đầu, thở dài nói:
“Russell Đại Đế đã nói, mọi người hiền hòa ở chung mới có thể phát tài, nếu như các ngươi thật sự định tranh chấp gì, có thể tìm ta đến làm trọng tài.”
Hắn lập tức nghiêng đầu sang, nói với hai sĩ quan cảnh sát cấp thấp ở bên cạnh:
“Bây giờ bọn ta trở về, tìm người tiếp cận mấy ông trùm băng đảng Stinger, nói chuyện với bọn họ một chút, để bọn họ yên phận chút.”
Nói xong, cảnh sát này đứng lên, dang hai tay ra:
“Ca ngợi Thái Dương!”
“Ca ngợi Thái Dương!” Nam tước Brinell nói theo.
Sau khi đưa mắt nhìn mấy người Travis Everett đi vào cầu thang, Lumian không tiếng động lẩm bẩm một câu:
“Có phải người có một chút thân phận đều thích treo những lời Russell Đại Đế đã từng nói ở bên miệng không?”
“Hạng người thấp hèn như chúng ta thì không giống thế, cần mắng cứ mắng, nên dùng tục ngữ thì dùng tục ngữ, một câu có đạo lý hay không cũng không phải nhìn xem là ai nói…”