Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 405 - Chương 405 - Cảnh Sát (2)

Chương 405 - Cảnh sát (2)
Chương 405 - Cảnh sát (2)

Lại đợi gần nửa tiếng, Nam tước Brinell nói với Lumian:

“Mấy người Bò Cạp Đen Roger chắc đều đã bị chú ý đến, tạm thời không có nguy hiểm gì.”

“Bây giờ ngươi có thể trở về khách sạn Golden Rooster để nghỉ ngơi, mười rưỡi sáng ngày mai đến đây, ta dẫn ngươi đi gặp lão đại.”

“Được.” Lumian nở nụ cười: “Cảm ơn Nam tước.”

Hắn chợt hỏi:

“Dựa theo quy củ, Chùy Sắt Aite là do ta giết, vật phẩm ở trên người hắn đều nên thuộc về ta đúng không?”

“Không sai.” Nam tước Brinell vẫn tương đối hào phóng trong chuyện như thế này.

Hắn ra hiệu cho Lewis cầm súng lục màu đen, túi đạn, lưỡi lê ba lưỡi và sấp tin tình báo đã chuẩn bị trước đến:

“Mấy thứ này cũng là của ngươi.”

Lumian treo túi đựng súng ở dưới nách bên trái, sau khi cất kỹ các vật phẩm, đi vào phòng bao để thi thể Chùy Sắt Aite.

Hắn xác nhận không có ai đi theo mình, ngồi xổm xuống, cởi áo sơ mi của thi thể.

Nơi đó có một quả cầu màu vàng đỏ giống như ráng mây giống như nắng chiều, bên trong như có một chút tia sáng đang lóe lên và di chuyển.

Đây là đặc tính phi phàm của chiến binh!

Lumian mừng rỡ thu vào, lại lục tìm từng cái túi của Chùy Sắt Aite, móc ra tiền giấy lẫn tiền xu tổng giá trị 116 pelkin 17 kepei, cùng với một đôi bao tay kiểu kèm theo mấy con dao ngắn sắc bén được đúc thành từ sắt thép.

Đối với hắn, cái này là thu hoạch còn lớn hơn, lớn hơn nhiều so với đi săn Margot.

Trên đường trở về khách sạn Golden Rooster, đèn đường khí đốt cứ cách một khoảng rất xa mới có một chiếc, Lumian đi trong bóng sáng đan xen, cảm thấy xung quanh có từng ánh mắt ẩn nấp đang nhìn chằm chằm vào mình.

“Là Bò Cạp Đen Roger đang điều khiển vong hồn hoặc là dùng năng lực phi phàm khác để giám sát ta sao, hay là do ta quá mức cảnh giác, sinh ra một chút ảo giác?” Lumian vừa lẩm bẩm vừa nâng tay phải lên day hai bên huyệt thái dương.

Hắn mở linh thị ra, nhưng không phát hiện được cái gì cả.

Cảm giác bị nhìn chằm chằm kia theo đó biến mất.

Trong tòa nhà ba tầng có vườn hoa số 126 đại lộ khu chợ kia.

Bò Cạp Đen Roger với tròng mắt màu lam thâm thúy lại lạnh như băng và Đầu Trọc Harman với khuôn mặt anh tuấn đang đi từ ngoài cửa vào.

Mười thành viên băng đảng Stinger chờ đợi ở đây đồng thời cảm nhận được đè nén và sợ hãi, không ai dám nói chuyện, giống như đang đối mặt với gió lốc ấp ủ từ bên trong.

Qua mười mấy giây, Đầu Trọc Harman cắn răng nghiến lợi nói ra:

“Shire kia quá không coi trọng chúng ta, băng đảng Savoie còn khiêu khích thêm một lần nữa, nhất định phải để cho bọn họ trả giá đắt!”

Bò Cạp Đen Roger cũng cảm thấy mình bị Shire khiêu khích đến, hắn trầm giọng nói:

“Chuyện này không thể cứ bỏ qua như vậy!”

Phù… hắn thở hắt ra, ra hiệu cho toàn bộ các thành viên của băng đảng Stinger rời đi.

Sau khi chỉ còn lại Đầu Trọc Harman, Bò Cạp Đen Roger mới tiếp tục nói:

“Nhưng mà hiện giờ chúng ta đang bị cảnh sát theo dõi, rất có thể còn có cả bóng dáng của người phi phàm chính phủ, tạm thời không thể trả thù được.”

“Brinell thật sự không đơn giản, có đầu óc.”

“Chờ ông Artois trúng tuyển nghị viên quốc hội, quý cô Nguyệt sẽ ban ơn mới cho chúng ta, đến lúc đó, ta sẽ móc bộ não của Brinell ra, ném cho đám chó lang thang kia!”

“Trong khoảng thời gian này cũng không thể không làm gì, chờ sau khi mấy người đang theo dõi chúng ta không còn để tâm như vậy nữa, tìm một cơ hội ám sát Shire!”

“Băng đảng Savoie có thể ám sát người của chúng ta, chúng ta cũng có thể ám sát người của bọn họ!”

Khách sạn Golden Rooster.

Lumian mới vừa đi đến cửa phòng 207, đã như phát hiện ra điều gì liếc nhìn về phía khu vực ban công cách đó không xa.

“Xuất hiện đi.” Hắn thở dài nói: “Cô Jenna.”

Cô gái khoa trương Jenna với viền mắt tô đen, giữa mũi điểm nốt ruồi, tóc nâu nhạt cuộn sơ đi ra từ trong chỗ tối ở ban công.

Nàng tò mò hỏi:

“Sao ngươi phát hiện ra ta, sao ngươi biết là ta?”

Là một thích khách, nàng có thể mượn dùng bóng tối và chỗ tối để giấu kín thân thể của mình, trước kia sử dụng mấy lần đều chưa từng bị phát hiện, đây là lần đầu tiên bị người nhận ra trước.

Lumian bật cười một tiếng:

“Lần sau khi định ám sát ai thì nhất định phải nhớ đừng xịt nước hoa.”

Nhắc nhở Jenna một câu, vì để che giấu khứu giác của mình vượt xa bình thường, hắn ngược lại chỉ vào cửa phòng 207, nửa đùa nửa thật nói:

“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ tự mình mở cửa đi vào, kết quả ngươi lại lễ phép như thế đứng ở ngoài ban công, không hề giống ngươi.”

“Đệt, ta vẫn luôn rất có lễ phép!” Jenna rất tức giận chuyện mình bị nói xấu.

Hòa hoãn một chút, nàng nói nhỏ:

“Ngươi người này vừa lạnh lùng lại nham hiểm, vừa giảo hoạt lại gian trá, ai biết trong phòng có đặt bẫy gì, chỉ đợi người khác đi vào.”

Bình Luận (0)
Comment