Lumian cười nói:
“Nơi đây chính là địa bàn của ta.”
“A!” Jenna không nói thêm gì nữa, tiến vào trong hành lăng tăm tối không có gì chiếu sáng, biến mất ở đó.
Lumian rửa mặt, nằm lên giường, vừa suy nghĩ miên man về việc ngày mai gặp lão đại băng đảng Savoie, vừa chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Mười giờ rưỡi sáng hôm sau, Nam tước Brinell gặp Lumian ở trên tầng sàn nhảy Brise.
Hôm nay Lumian ăn mặc vô cùng đơn giản, một chiếc áo sơ mi bằng vải lanh phối hợp với áo gile màu đen và quần dài màu nâu, cổ tay áo được xắn cao đến trên khuỷu tay, trên đầu đội cái mũ tròn rộng vành màu nâu sáng.
Như vậy khiến cho hắn vừa tùy tiện lại thô lỗ.
Nam tước Brinell nhìn kỹ vài giây, không nói nhiều cái gì, chỉ dặn dò một câu:
“Sau khi gặp lão đại, có thể không nói lời nào thì cố gắng đừng nói gì cả.”
“Được.” Lumian giơ tay ấn mũ tròn rộng vành trên đỉnh đầu xuống.
Lần này Nam tước Brinell không mang theo mấy người Lewis, dẫn Lumian xuống tầng một, lên xe ngựa bốn chỗ đã sớm đậu ở cửa.
Không đến ba mươi phút, xe ngựa đi vào khu đường kỷ niệm, đậu trên đường phố tương đối yên tĩnh.
Địa thế của nơi này cao hơn xung quanh, nhà cửa đều là biệt thự, lấy các màu hơi trắng, vàng nhạt và xám xanh làm chủ, trước có mặt cỏ, sau có vườn hoa, xung quanh là hàng rào sắt bên trên có gai nhọn.
Lumian quét nhìn biển tên đường, phát hiện nơi đây gọi là phố nước suối.
Nam tước Brinell mang theo Lumian đi vào số 11 phố nước suối, kéo dây thừng reo bên cạnh cổng sắt lớn.
Không bao lâu, có một người hầu nam có huyết thống Nam đại lục rõ ràng đi tới, mở cửa sắt ra.
“Ông Martin đang chờ các ngươi ở thư phòng.” Người hầu nam với làn da màu nâu sậm này hơi kiêu căng nói một câu.
Không cho Nam tước Brinell và Lumian có cơ hội đáp lại, hắn xoay người lại bước vào con đường xi măng nằm giữa hai bên mặt cỏ màu xanh, có thể để cho ba chiếc xe ngựa chạy song song.
Xuyên qua mặt cỏ, Lumian và Nam tước Brinell đã đi đến trước biệt thự ba tầng màu xám trắng.
Cửa lớn của biệt thự đã mở ra, một người đàn ông mặc bộ vest màu đen, đeo nơ màu đậm, là trang phục quản gia đang chờ đợi ở nơi đó.
Nam tước Brinell bước nhanh hơn, cười nói ra:
“Chào buổi sáng, Faustino.”
“Chào buổi sáng, Brinell.” Faustino hơn năm mươi tuổi mỉm cười đáp lại.
“Đây là quản gia của ông Martin, ông Faustino.” Nam tước Brinell giới thiệu cho Lumian.
Lumian cũng chào một tiếng giống như người bình thường, không làm ra bất cứ hành động khác người nào.
Faustino khẽ gật đầu, không nói nhiều gì thêm, dẫn hai người xuyên qua phòng khách treo đèn thủy tinh hoa lệ, có thể làm sàn nhảy, tiến vào trong một gian phòng bày đầy giá sách.
Dọc theo đường đi, Lumian vẫn luôn quan sát hoàn cảnh, phát hiện trên tường trừ treo đủ loại bức tranh ra, còn có các vũ khí như kiếm một tay, kiếm lớn hai tay, chùy sắt, trường thương, cung ngắn, còn trên bục gỗ cao một nửa được điêu khắc vốn nên đặt bình hoa thì lại bị các loại vật phẩm như áo giáp, bàn đạp yên ngựa, giáp ngực chiếm cứ.
Kẻ yêu thích cuồng nhiệt với các vũ khí lạnh? Lumian thu hồi tầm mắt, đi theo tiến vào thư phòng.
Đằng sau bàn đọc sách, bên cạnh cửa sổ sát đất, một người đàn ông cao gần 1m8 đang đứng đó.
Mái tóc của hắn có màu đen thường thấy nhất ở Intis, tóc mai có vài sợi bạc, tuổi tác bề ngoài chừng hơn bốn mươi, ngũ quan sâu sắc, đôi mắt màu nâu hơi đỏ hơn bình thường một chút.
Gương mặt người đàn ông này có thịt, nhưng đường nét rõ ràng, trên đó còn chưa hiện lên nếp nhăn, khí chất tương đối thân thiết hòa nhã, giống như thương nhân còn chưa mở miệng nói chuyện đã cười vậy.
Lúc này hắn mặc áo sơ mi màu trắng, bộ vest màu đen, chưa đeo nơ hay cà vạt.
“Chào buổi sáng, ông Martin.” Vẻ mặt của Nam tước Brinell trở nên hơi cung kính.
Chờ Lumian cũng ân cần chào hỏi mình xong, Gardner Martin cười cảm khái hỏi:
“Còn trẻ như vậy sao?”
“Ta càng ngày càng có thể hiểu rõ câu nói kia của Russell Đại Đế: Những anh hùng thường sẽ có biểu hiện không giống với người khác khi ở thời kỳ thiếu niên.”
“Ta nên gọi ngươi là Lumian hay là Shire vậy?’
“Shire đi.” Lumian ra vẻ kính cẩn nghe theo trả lời.
Gardner Martin vừa từ bên cạnh cửa sổ sát đất đi trở về giữa thư phòng vừa dùng thái độ ấm áp khen ngợi:
“Thời gian một tuần ngắn ngủi, ngươi đã đánh chết hai người phi phàm danh sách 8, đánh bị thương nặng một người danh sách 9, ở độ tuổi của ngươi, ta không làm được chuyện như vậy.”
“Ngươi đã là danh sách mấy rồi vậy?”
“Danh sách 8, kẻ khiêu khích.” Lumian thản nhiên trả lời.
Gardner Martin vô cùng hài lòng với thẳng thắn của hắn, gật đầu nói:
“Lời ta nói mới vừa rồi còn chưa đủ hoàn thiện, khi ta ở danh sách 8 cũng không làm được những chuyện ngươi đã làm.”
“Rất tốt, băng đảng Savoie chúng ta cần người trẻ tuổi ưu tú như ngươi.”