Lewis tiến đến bên cạnh hắn, hạ thấp giọng nói: “Shire, không, lão đại, Giày Đỏ ở trong phòng làm việc của ngươi.”
“Ta không biết nàng đến đây để tìm ngươi hay tìm Nam tước, ngươi có muốn đi gặp nàng không?”
Giày Đỏ Franck? Lumian nhẹ nhàng gật đầu:
“Phòng làm việc của ta ở đâu?”
Lewis tranh thủ dẫn theo lão đại mới nhậm chức, xuyên qua quán cà phê, tiến vào hành lang tầng hai, đi đến một căn phòng ở trong cùng.
“Chính là ở chỗ này.” Hắn chỉ vào cánh cửa gỗ màu đỏ sậm kia.
Lumian gật đầu, vặn tay nắm cửa, đẩy cửa phòng ra.
Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn chính là một đôi giày màu đỏ tươi, nó đang gác trên bàn làm việc bằng gỗ màu nâu.
Theo đôi giày này nhìn lên trên là một chiếc quần bò màu trắng gạo, lại lên trên nữa là áo sơ mi nữ màu trắng với viền tay áo, cổ áo đều thêu rất nhiều đóa hoa nhỏ và một chiếc áo khoác bằng vải tuýt với nền đen và kẻ caro trắng.
Bên trên chúng nó là một cái cổ thon dài trơn bóng, là bờ môi hơi mỏng, là cái mũi thẳng thanh tú, là hai hàng lông mày màu nâu dài đến tóc mai, là đôi mắt màu hồ nước sáng ngời mang cười, là mái tóc dài màu nâu sẫm buộc đuôi ngựa cao lệch.
Giày Đỏ Franck đang ngồi trên ghế bành có thể xoay tròn vốn thuộc về Nam tước Brinell, gác hai chân lên trên bàn, giống như đây là lãnh địa của nàng.
Lumian đi vào trong phòng, tiện thể đóng cánh cửa gỗ màu đỏ sậm lại, sau đó hỏi Giày Đỏ Franck:
“Ngươi đến tìm Nam tước hay là ta?”
Franck lùi ghế ra đằng sau, duỗi hoàn toàn thân thể ra.
Vấn đề duy nhất là, làm như vậy, bộ phận phía trước của ghế bành có thể xoay tròn hơi nhếch lên, thoát khỏi mặt đất, lung lay sắp đổ.
“Ngươi đoán ta đến tìm ngươi hay tìm hắn?” Giọng Franck trong veo như nước, hoàn toàn khác với diện mạo, khí chất và ăn mặc xinh đẹp của nàng: “Gardner vốn chỉ định để cho ngươi làm trợ thủ cho Brinell, nhìn xem ngươi trừ bỏ có thể đánh đấm ra, còn có năng lực phụ trách mối làm ăn nào đó không, khi đó ta nói cho hắn gần đây Brinell không nghe lời lắm.”
Lời Aurora nói quả nhiên rất đúng, một câu ngẫu nhiên của người bên gối có thể tạo thành tác dụng vô cùng quan trọng…
Lumian có điều hiểu ra gật đầu.
Khi ở phố nước suối hắn đã thấy rất kỳ quái, vì sao lão đại lại hào phóng như vậy, ném ra một trong những tài sản quan trọng nhất của Nam tước Brinell, giao cho mình người mới này?
Phải biết rằng sàn nhảy Brise là sàn nhảy ăn khách nhất toàn bộ khu chợ!
Lumian vốn định chế giễu tư thế ngồi hiện giờ của Giày Đỏ Franck thô lỗ giống như đàn ông, nghĩ đến giới tính vốn có của đối phương chưa hẳn là nữ, lại bỏ đi ý niệm này, chỉ chậc một tiếng hỏi:
“Cho nên, ta phải cảm ơn ngươi?”
“Thế thì không cần, ai bảo ngươi cứu Jenna chứ?”
Franck nhẹ nhàng rung chân phải đang gác lên chân trái, vừa cười vừa nói:
“Ta đến tìm ngươi có hai chuyện, một là nói cho ngươi, con người của ta phân chia vô cùng rõ ràng ơn huệ và thù hận, có ơn tất nhiên sẽ trả, chuyện thứ hai là cảnh cáo ngươi, đừng có ý đồ với Jenna.”
Hàm ý ẩn trong nửa câu sau của nàng là, có thù cũng nhất định sẽ báo!
Lumian không nhịn được bật cười một tiếng:
“Có phải ngươi không có tự tin không?”
“Nếu như ngươi có thể khiến Jenna si mê ngươi, ta làm chuyện gì đều không thể thay đổi được tình cảm của nàng.”
Nếu như không phải vì giấu giếm chuyện bản thân biết con đường ma nữ sẽ khiến cho đàn ông thay đổi giới tính, Lumian chắc chắn sẽ giễu cợt đối phương: “Có phải tự tin của ngươi được xây dựng ở trên món đồ kia không, một khi không có, sẽ thiếu cảm giác an toàn như vậy, còn chạy đến cảnh cáo ta một người không có liên quan gì? Ngươi coi Jenna là ai, dễ dàng thay lòng đổi dạ như vậy, ha ha, ta đã biết, có phải Jenna chỉ coi ngươi là bạn tốt, cho đến bây giờ đều chưa từng coi ngươi là người yêu không?”
Nụ cười trên mặt Franck dần dần biến mất, nàng xoạt thu hai chân lại, đứng lên.
Nàng chỉ thấp hơn Lumian một chút, chiều cao gần 1m75, chiều cao này tương đối hiếm thấy trong phụ nữ Intis.
Giày Đỏ Franck vòng qua bàn làm việc, đi đến trước mặt Lumian, nhếch khóe miệng lên nói:
“Nếu như ngươi thiếu gái, ta có thể giới thiệu vài gái nhảy đứng đầu dưới tay ta cho ngươi, nếu như ngươi không nhìn trúng các nàng, ta thì sao?”
Nàng vừa nói vừa giơ tay cầm lấy cằm Lumian, sau đó dần dần hạ xuống, càng ngày càng thấp.
Trái tim của Lumian vẫn bình tĩnh giống như nước hồ không có gió thổi qua, hắn nghĩ đến trước kia cô gái này có thể là nam, thì dục vọng gì đều không còn, chỉ còn có chống cự.
Hắn soạt giơ tay, túm lấy tay phải của Franck, cười nói ra:
“Ta sợ bị lão đại dìm xuống dưới đáy sông Sorenzo.”
Hắn chợt thay đổi đề tài:
“Ngươi là nam cũng được, nữ cũng có thể?”
Franck thu hồi bàn tay, đứng thẳng người lên, cười tủm tỉm nói: