Về phần biểu hiện đặc trưng của luật sư, ví dụ như làm thế nào để lợi dụng sức mạnh trật tự, hắn hoàn toàn không biết là gì, vì Aurora cũng không rõ ràng.
Tổng hợp lại, cặp kính mặt viền vàng màu trà kia thỏa mãn đầy đủ yêu cầu làm ngụy trang tốt hơn cho Lumian, đồng thời còn có thể cung cấp một chút thủ đoạn thần bí học cần chuẩn bị trước nhưng không phiền toái và phức tạp giống như năm nghi thức ma pháp của tu sĩ hành khất.
Vấn đề duy nhất là nó thật sự quá nguy hiểm!
Lumian cân nhắc một phen, không làm ra quyết định sau cùng, chờ K tiên sinh giới thiệu về nút áo được làm từ vàng kia.
Rất nhanh, giọng nói khàn khàn của K tiên sinh lại vang lên lần nữa:
“Nó tên là vùng phát sáng, đến từ một người cầu nguyện ánh sáng đã chết.”
“Nó có thể để cho ngươi lấy phương thức ca hát mang đến tăng thêm dũng khí và sức mạnh thêm vào, có thể để cho ngươi cảm ứng sự tồn tại của sinh vật bất tử và vật dơ bẩn tà dị, cũng sử dụng một vài pháp thuật và nghi thức lĩnh vực Thái Dương, vô cùng thích hợp dùng để đối phó với các mục tiêu như tử linh vong hồn.”
“Sau khi đeo nó lên, ngươi sẽ khát vọng ca hát, sẽ khó chịu đựng nổi tăm tối và rét lạnh, sẽ không tự chủ nhắm về phía ánh nắng và ấm áp, nếu như trên ba mươi phút đồng hồ mà ngươi còn chưa gỡ nó xuống, ngươi sẽ trở thành tín đồ chân chính của Mặt Trời Vĩnh Hằng, thành kính ca ngợi vầng mặt trời.”
“Giá cả 20000 pelkin.”
Có thể giải quyết vấn đề tử linh vong hồn ta không thể chống lại, tác dụng phụ coi như có thể thừa nhận… Vấn đề ở chỗ, mục tiêu có thể nhắm vào quá bị hạn chế. Lumian rơi vào trầm tư, tạm thời không biết nên chọn lựa vật phẩm nào.
Lý trí của hắn nói cho hắn biết nên lựa chọn một trong hai vùng phát sáng và vòng xiếc thú, nhưng hắn vẫn luôn không hạ quyết tâm được.
Hắn càng thích cặp kính mắt viền vàng màu trà kia, nó thỏa mãn nhu cầu hai phương diện của hắn.
Nếu như hắn chỉ đeo trước khi vẽ thử ngụy trang và dụng cụ vẽ tranh đề phòng hiệu quả siêu tự nhiên nhất định, cũng lựa chọn hoàn cảnh đủ an toàn, có thể có hiệu quả tránh né phần lớn ảnh hưởng tiêu cực, không đến mức nhìn thấy thứ không nên thấy và cái gọi là thế giới chân thực.
Nói cách khác, đây không phải là một vật phẩm nhất định phải đeo từ đầu đến đuôi, Lumian có thể tự lựa chọn trường hợp sử dụng.
Cứ như vậy, hắn có thể giống như múa điệu múa triệu hồi, chế tạo ra bức tường linh tính bài trừ các sự vật dị thường ở bên ngoài trước.
Nghĩ đến phong ấn trên người, nghĩ đến sự trùng hợp của số mệnh, nghĩ đến thỉnh thoảng còn phải múa điệu múa triệu hồi, Lumian mang theo tâm tính thiếu nợ nhiều ngược lại chẳng cần sầu lo như vậy nói:
“Ta muốn cặp kính kia.”
K tiên sinh giống như hơi kinh ngạc với lựa chọn của hắn, vài giây sau mới nói:
“Ngươi xác định sao?”
“Xác định.” Lumian cầm túi tiền đựng đầy tiền mặt lên, đếm tổng cộng 15000 pelkin từ trong đó ra.
K tiên sinh không thuyết phục nữa, khàn giọng nói:
“Ngươi còn điên hơn dự đoán của ta.”
Hắn giống như rất tán thưởng.
Để người phục vụ nhận lấy 15000 pelkin kia, giao cặp kính màu trà cho Lumian, sau đó K tiên sinh gật đầu nói:
“Bây giờ ngươi có thể thử một lần, chỗ của ta đủ an toàn.”
Lumian vuốt ve gọng kính, phát hiện bộ phận rõ ràng được chế tạo từ kim loại nhưng lại có cảm giác cao su kỳ quái.
Gọi ngươi là kính nhìn trộm vậy… Lumian nghĩ đến con đường siêu phàm của chị gái.
Một giây sau, hắn đeo cặp kính gọng vàng màu trà kia lên trên sống mũi.
Gần như đồng thời, hắn nhìn thấy nhiều hình tượng, từ các góc độ khác nhau:
Có trần nhà loang lổ, có một chút vết máu ở trong góc xó, có bóng lưng của K tiên sinh hắn vốn không nên nhìn thấy, có các bồi bàn canh giữ ở trong hành lang ngoài cửa…
Lumian còn nhìn thấy một vùng tối, thấy được một vùng bóng mờ, thấy được cái nhìn chăm chú không biết đến từ đâu, thấy được gương mặt núp ở trong cái bóng:
Gương mặt kia với mái tóc đen xõa tung, dung nhan thanh tú, hốc mắt hõm sâu, con ngươi u ám và làn da không nhìn ra tuổi tác đều bị mũ trùm che khuất, chỉ có thể lấy góc độ từ dưới nhìn lên mới thấy được.
Đó là, khuôn mặt của K tiên sinh? Lumian đột nhiên hiểu ra.
Hình ảnh đến từ thị giác khác biệt vị trí không giống tràn ngập ở trong đầu hắn, khiến cho hắn khó có thể áp chế được cảm thấy mê muội, trạng thái toàn thân càng ngày càng không đúng, rất có khát vọng muốn vẽ lại tất cả.
Lumian vội vàng tháo kính nhìn trộm xuống, nhìn thấy trước mắt lập tức khôi phục bình thường, mà xúc động vẽ tranh vẫn còn sót lại ở trong lồng ngực của hắn.
Hắn thở hắt ra nói:
“Còn có thể thừa nhận.”
K tiên sinh đơn giản nhắc nhở một câu:
“Cố gắng sử dụng ở nơi an toàn quen thuộc.”