Tạm biệt K tiên sinh, rời khỏi trụ sở tòa soạn tạp chí “Thông Linh”, Lumian ngồi xe ngựa trở về khu chợ người thành thật.
Khi đi trên khu đường kỷ niệm, hắn nghĩ đến một việc:
“Ta phải chuẩn bị một chút vải vẽ, bút vẽ, thuốc màu…”
“Mặc dù ta chỉ biết vẽ tranh đơn giản, hơn nữa vẽ còn không được đẹp, nhưng chất lượng bức tranh và hiệu quả siêu tự nhiên mang vào trong đó có lẽ không hề có bất cứ mối liên hệ gì, hẳn là càng vặn vẹo càng xấu xí thì hiệu quả lại càng tốt…”
Mười lăm phút sau, Lumian xuống xe ngựa trước tìm được một cửa hàng bán các vật phẩm có liên quan đến tranh sơn dầu.
Vừa nghe xong giá, hắn không nhịn được hỏi ngược lại:
“Cái gì? 160 pelkin?”
“Một quyển vải vẽ cần 160 pelkin?”
Khi Lumian trở lại khách sạn Golden Rooster vẫn còn cảm khái độ đắt đỏ của những dụng cụ vẽ tranh này.
Tiền lương làm bồi bàn của Charlie nhận được ở sàn nhảy Brise đã coi là không tệ ở trong nhóm người cùng cấp bậc, nhưng hắn không ăn không uống hai tháng mới có thể mua được một quyển vải vẽ!
Ở trong ấn tượng của Lumian, không ít họa sĩ đều nghèo rớt mồng tơi, không ngờ bọn họ lại có thể gánh vác nổi một loạt chi tiêu cho vải vẽ, bút vẽ, thuốc màu, giá gỗ, người mẫu nude.
Có lẽ chính là vì mấy thứ này cho nên mới khiến bọn họ nghèo rớt mồng tơi, có người còn phải dựa vào trong nhà giúp đỡ mới có thể sống được?
Lumian đóng cửa phòng lại, đặt đống vật phẩm cầm trong tay lên trên bàn gỗ.
Cuối cùng hắn từ bỏ vải vẽ, chọn mua một ít mấy thứ cần thiết như bút vẽ, thuốc màu và trang giấy rẻ nhất, dù sao hắn không phải thật sự định làm họa sĩ, muốn tham gia triển lãm, có thể có vật dẫn chắp vá sức mạnh siêu tự nhiên nhận lấy thông qua kính nhìn trộm là được, về phần dễ rách hay không, thuốc màu tốt xấu, có bị phai màu không, vẽ đến thế nào, đó đều chỉ là vấn đề râu ria.
Chỉ như vậy, cũng tiêu tốn trọn vẹn 30 pelkin của Lumian.
Pha một khay thuốc màu có nhiều màu sắc, trải rộng tờ giấy coi như mềm dẻo, Lumian thánh hóa dao găm bạc nghi thức, tạo ra một bức tường linh tính ở bên trong phòng 207.
Hắn định thử một lần có thể vẽ ra thứ gì, có hiệu quả gì.
Căn cứ theo phản ứng của người đưa tin của quý cô pháp sư đối với khách sạn Golden Rooster, Lumian cho rằng có lẽ nơi đây không tồn tại khác thường quá lớn, chỉ có con rệp hơi nhiều một chút, giống như Suzanne Matisse gì kia, ngọn nguồn vấn đề có tỷ lệ lớn ở nơi nào đó của rạp hát Vieux Pigeonnier hoặc trong một khoảng trống nào đó bên dưới lòng đất.
Thong thả thở hắt ra, Lumian móc cặp kính mắt viền vàng màu trà, đặt lên trên sống mũi mình.
Trong thoáng qua, hắn có cảm giác trời đất quay cuồng, toàn thân giống như ngã xuống dưới, từ trên không trung rơi xuống sâu trong lòng đất.
Trong quá trình này, Lumian nhìn thấy khách sạn lộn ngược, nhìn thấy các vị khách thuê phòng với dáng dấp tương tự hoạt động ở trong phòng và trong quán bar dưới lòng đất, thấy tảng đá bùn đất và rễ cây đang không ngừng kéo dài xuống dưới lòng đất, nhìn thấy con chuột núp ở trong góc và sâu bọ ở khắp mọi nơi.
Hắn càng rơi càng sâu, tiếp nhận buồn nôn do mất trọng lượng mang đến.
Một giây sau, hắn thấy được bộ rễ màu nâu lục cực lớn, nó mở rộng ra bốn phương tám hướng, kéo ra nơi xa, đâm vào hư vô.
“Ọe…”
Lumian xuất hiện nôn khan nghiêm trọng, chỉ cảm thấy bữa tối chưa kịp tiêu hóa đang xông ngược ra yết hầu.
Hắn vội vàng tháo kính nhìn trộm xuống, nhịn kích thích buồn nôn, mang theo khát vọng vẽ tranh, cầm lấy bút vẽ, chấm thuốc màu, xoạt xoạt vẽ ra trên giấy vẽ.
Hắn dần dần trở nên tinh thần, linh tính trong bất tri bất giác tập trung lên đầu ngòi vẽ.
Mấy phút trôi qua, Lumian dừng lại, quan sát kiệt tác của mình.
“Tranh này là thứ quái gì vậy?”
Trong nháy mắt ban đầu, hắn khó áp chế nổi xuất hiện suy nghĩ như vậy.
Thoáng nhận diện, hắn miễn cưỡng nhận ra mình vừa mới vẽ cái gì:
Một căn phòng hình tam giác màu xanh xám, cây to màu xanh lá mọc trên nóc nhà và từng điểm mưa to giống như bùn lầy.
Đưa mắt nhìn vài giây, Lumian đột nhiên cảm thấy mu bàn tay hơi ngứa ngáy, không nhịn được gãi một chút.
Vừa mới gãi, hắn lập tức trông thấy làn da trở nên sưng đỏ, trên dưới toàn thân đều ngứa.
“Ảnh hưởng siêu phàm của bức tranh?” Trong lòng Lumian khẽ động, dời ánh mắt đi.
Cùng lúc đó, hắn hoạt động thân thể, định dựa vào quần áo ma sát với làn da để làm dịu cơn ngứa kia.
Như vậy không hề có tác dụng gì cả, khiến cho Lumian vẫn thò tay gãi vài lần.
Theo hắn không còn nhìn chăm chú vào bức tranh giống như trẻ con vẽ nguệch ngoạc kia nữa, mức độ ngứa dần dần giảm xuống, cuối cùng biến mất.
“Quả nhiên là vấn đề của bức tranh.” Lumian thở phào nhẹ nhõm, thầm kêu một tiếng.
Lúc này kích thích muốn vẽ tranh ở trong lòng hắn đã không thấy nữa.