Hắn chợt quay lưng lại, suy nghĩ chi tiết:
“Nhất định phải nhìn chăm chú vào bức tranh kia ít nhất ba giây mới có thể bị ngứa toàn thân…”
“Trong chiến đấu, cách này rất khó phát huy được tác dụng, ta cũng không thể dán nó lên trên mặt ta được?”
“Nếu như đặt bẫy, ngược lại có thể phát huy tác dụng nhất định…”
“Không biết có bức tranh nào không cần người khác nhìn chăm chú vào là có thể phát huy tác dụng không?”
Cân nhắc một phen, Lumian quyết định lại thử một lần nữa.
Hắn lại đeo kính nhìn trộm lên, có trải nghiệm gần như thống nhất với mới vừa rồi.
Chỗ khác biệt là hắn còn nhìn thấy bóng tối sâu lắng, nhìn thấy từng bóng dáng giống như đang đi lại ở trong bóng tối.
Trong tiếng nôn khan, Lumian tháo kính mắt viền vàng màu trà xuống, rút ra một tờ giấy mới, cầm bút vẽ lên.
Lần này, hắn không mặc cho kích động trong lòng phát huy, không phải hoàn toàn vẽ tranh dựa theo bản năng, mà cố gắng suy nghĩ xem mình hy vọng được cái gì, cố sức để vẽ ra sự vật na ná với vật trong đầu.
Cả hai tổng hợp lại, Lumian vẽ ra một vầng mặt trời màu đỏ vàng, vòng sáng xung quanh mặt trời kia mang theo đủ mọi màu sắc, đỏ cam vàng lục lam chàm tím đều có.
Đợi đến khi hắn hạ xuống nét bút cuối cùng, căn phòng 207 đột nhiên trở nên ấm áp một chút, lạnh lẽo chiếm cứ gần đó tiêu tán theo.
“Giống như có thể có hiệu quả xua đuổi quỷ hồn đơn giản…” Lumian không nắm chắc lắm phán đoán.
Hắn ngồi vào bên giường, chăm chú quan sát biến hóa.
Theo thời gian trôi đi, ấm áp khiến cho người ta hơi xao động và bất an bắt đầu chậm rãi yếu bớt.
Lumian thử lật ngược bức tranh kia, mặt dưới hướng ra ngoài, cảm giác ấm áp lập tức biến mất, còn tốc độ linh tính bên trong bức tranh trôi đi theo đó chậm lại đến mức gần như khó phát hiện ra.
“Như vậy hẳn là có thể bảo tồn chừng hai tháng… Mở ra sử dụng tối đa duy trì ba ngày… Ừm, cái này giống như là phương pháp khác để chế tạo ra vũ khí phi phàm…” Lumian vừa hồi tưởng vừa đánh giá đơn giản một chút.
Vẽ liên tục hai bức tranh tạo thành gánh vác không nhỏ cho linh tính của hắn.
Nghỉ ngơi sơ qua, Lumian thử thí nghiệm lần thứ ba.
Lần này, công cụ vẽ tranh đổi thành đồ trang điểm.
Đeo kính nhìn trộm lên, tiếp nhận một trận cảm nhận xoay tròn rơi vào trong lòng đất, thấy được mấy bóng dáng mơ hồ đang ẩn nấp ở trong bóng tối xung quanh, Lumian gỡ vật phẩm thần kỳ kia xuống, ở trước cửa sổ thủy tinh được tia sáng của đèn cacbua canxi chiếu lên giống như gương, vẽ loạn đồ vật khác biệt ở trên mặt, phác họa ra các loại đường cong.
Giống như thử nghiệm lần thứ hai, hắn cố tình để phương hướng trang điểm được bản thân khống chế, nhưng lại thỉnh thoảng gặp phải ảnh hưởng theo bản năng.
Lumian ở trong gương dần dần trở nên tiều tụy, lông mày hơi lộn xộn, xương gò má cao, bờ môi hơi dày.
Cái này khiến cho hắn giống như nhìn thấy một người xa lạ, chờ đến khi miêu tả kết thúc, hắn tranh thủ thời gian dời ánh mắt đi, kéo vải mành lên.
Thu hồi hai bức tranh ngứa và vầng mặt trời với đủ loại vật phẩm bày ra ở trên bàn, Lumian quyết định đi ra cửa để kiểm nghiệm hiệu quả.
Hắn đi thẳng đến sàn nhảy Brise, nhìn thấy Jenna đang làm vài động tác khoa trương và cất cao giọng hát cùng với Charlie đang bưng vài ly đồ uống có cồn đến bên cạnh sàn nhảy.
Những tay chân kia đều không hề để ý đến Lumian, không ai gọi hắn là thủ lĩnh.
Trong lòng Lumian có chút cơ sở, đi đến bên cạnh Charlie, vỗ vai hắn, cười nói:
“Chào buổi tối!”
Charlie mặc áo sơ mi màu trắng phối áo gile màu đen xoay người lại, mỉm cười hỏi:
“Chào buổi tối, quý khách, ngài muốn uống gì vậy?”
Lumian cố ý hỏi:
“Ngươi không nhận ra ta sao?”
Charlie ngạc nhiên một trận, mở to hai mắt, dựa vào đèn khí đốt treo tưởng từ khoảng cách khá xa cẩn thận quan sát vài giây.
Hắn cấp tốc nở nụ cười, vui mừng kêu lên:
“Là ngươi sao!”
“Ca ngợi Thái Dương, đã bao lâu rồi chúng ta không gặp nhau nhỉ? Chờ chút, chờ ta không bận rộn lại đến tìm ngươi!”
Charlie lập tức chỉ về phía quầy bar, vẫy tay, từ biệt rời đi.
“Thằng cha này, diễn còn rất giống.” Lumia tương đối thỏa mãn cười nói: “Lại không nhận ra ta là ông chủ của ngươi!”
Hắn thu hồi ánh mắt, tới gần sân khấu chỗ Jenna đang biểu diễn, chờ đối phương hát xong ca khúc tràn đầy những từ ngữ hạ lưu.
Jenna mới vừa hát xong, nhặt hết tiền đồng và đồng bạc ở trên sân khấu, đi xuống, Lumian lập tức nghênh đón, tràn đầy nhiệt tình kêu lên:
“Ngươi hát thật hay! Ta có thể mời ngươi uống một ly rượu không?”
Jenna lập tức tỏ vẻ cảnh giác.
Sau khi bị tên biến thái Hedsey kia đánh lén, nàng không hề chủ quan với bất cứ khán giả nào có ý đồ lại gần mình, lo lắng lại gặp phải chuyện không may.
Nàng cẩn thận quan sát gương mặt Lumian mấy giây, nặn ra nụ cười tươi đẹp khoa trương để che giấu chống cự: