Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 434 - Chương 434 - Hàng Hóa Mất Tích

Chương 434 - Hàng hóa mất tích
Chương 434 - Hàng hóa mất tích

Khách sạn Golden Rooster và công ty cung cấp nước của đế quốc ký kết hợp đồng là mỗi ngày cung cấp nước không dưới 250 lít, không vượt qua 500 lít, hàng năm 100 pelkin.

Lumian thong thả đi đến quán cà phê phố áo khoác trắng, thử các loại đồ ăn đặc sắc như bánh quy bơ Sablé và bánh mì hoa cúc Brioche tương tự như bánh sừng bò nhưng càng xốp hơn, tiếp theo tìm chỗ để rèn luyện.

Khi hắn trở lại khách sạn Golden Rooster, nhìn thấy Charlie mặc áo sơ mi bằng vải lanh, quần dài màu đen đang ngồi ở ngoài bậc thềm cửa, một miếng bánh nhân thịt kèm với một ngụm rượu chua quả táo.

“Sớm như vậy?” Lumian cười hỏi.

Sàn nhảy Brise đóng cửa lúc hai giờ đêm, bây giờ còn chưa đến tám rưỡi sáng.

Charlie tạm thời không biết nên nhanh chóng đứng lên, ân cần chào hỏi ông chủ, hay là giống như chung đụng thường ngày, do dự một lát sau đó mới đứng lên, ngượng ngùng cười nói:

“Ngủ thêm một giấc nữa lại phải chuẩn bị đi đến sàn nhảy.”

“Ta cảm thấy không thể luôn như vậy được, dù sao cũng phải có thời gian không cần ngủ không cần làm việc, bằng không ta sẽ cảm thấy, cảm thấy…”

Sàn nhảy Brise mở cửa sớm nhất lúc mười rưỡi sáng.

“Cảm thấy không có cuộc đời của riêng mình, giống như một máy móc chuyên môn dùng để làm việc?” Lumian giúp Charlie bổ sung đầy đủ câu nói sau đó.

“Đúng đúng đúng!” Charlie rất tán thành: “Ngươi thật sự có văn hóa! Có lúc, ngươi hoàn toàn không hề giống với xã hội đen, ặc, không giống như trùm băng đảng Savoie, càng giống như một người văn minh!”

Nếu như không xảy ra ngoài ý muốn, có lẽ hiện giờ ta đang học trong trường đại học nào đó ở khu đường kỷ niệm, thời gian rảnh rỗi thì kết bạn với các bạn học xuống dưới lòng đất Trier mạo hiểm… Tâm tình của Lumian tăm tối, ngược lại tập trung tinh thần, nhìn chăm chú vào Charlie.

Đây là công cụ để cho hắn quan sát xem vấn đề Suzanne Matisse có còn tồn tại không, lúc nào sẽ bộc phát.

“Ngươi, ngươi đang nhìn cái gì?” Charlie bị nhìn đến hơi hoảng hốt: “Có nhìn ra vấn đề gì không?”

Vận thế gần đây coi như bình thường, tương đối yên ổn… Lumian yên lòng, cười nâng tay phải lên, vẫy ra sau lưng Charlie:

“Chào buổi sáng, Suzanne!”

Charlie vèo cái xoay người lại, con mắt trợn trừng, không bỏ qua bất cứ một chi tiết nào.

Mấy giây sau, hắn thở hắt ra, nghiêng nửa người tới, nặn ra nụ cười, nói với Lumian:

“Ngươi lại đang nói đùa.”

Cái tên đó là ác mộng gần đây hắn không xua đi được.

“Ta đang rèn luyện năng lực thừa nhận tâm lý cho ngươi đó, cứ như vậy, nếu như thật sự lại xảy ra chút vấn đề gì, ngươi sẽ không đến mức sợ hãi bối rối, không nghĩ ra được biện pháp.” Lumian thành khẩn vỗ vai Charlie.

Khi sắp đến mười rưỡi, hắn quay trở về sàn nhảy Brise.

Mới vừa vào cửa, Lewis và Sakota đã tiến lên đón, đồng thanh nói ra:

“Sếp, có chuyện!”

“Có chuyện gì?” Lumian mỉm cười hỏi, giống như không nhận thấy lo nghĩ và bất an của hai tên thuộc hạ.

Lewis liếc nhìn đầu cầu thang, hạ thấp giọng nói:

“Mấy người Giày Đỏ, Người Khổng Lồ, Chuột đều đã đến, hẳn là đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng.”

“Các trùm đều đến?” Lumian hồi tưởng lại chuyện mình đã làm gần đây, không hề phát hiện ra chỗ nào đắc tội đến tất cả các trùm của băng đảng Savoie.

Mấy ngày nay hắn rất an phận!

“Đúng.” Lewis trịnh trọng gật đầu.

Lumian thờ ơ đi lên tầng hai, nhìn thấy mấy người Franck.

Franck đổi sang đôi giày màu đỏ màu càng tối càng đậm hơn, mặc quần dài màu sáng và váy ngắn màu đậm dùng để phối hợp với quần – gần đây tương đối thịnh hành ở Trier, bên trên khoác bộ vest càng thiên về kiểu nam.

Nàng gác đùi phải lên trên chân trái, cười tủm tỉm nhìn Lumian đi đến.

Bên phải nàng là Nam tước Brinell mặc bộ vest đội mũ dạ, bên trái là một người đàn ông có chiều cao không vượt qua 1m6, khuôn mặt gầy yếu, có để hai ria mép giống như râu chuột, người đàn ông này mặc áo khoác màu nâu đậm, mái tóc màu xám đen, hơi đậm, đôi mắt màu xanh đậm, mang theo vẻ lo lắng.

“Chuột Christo.”

Nam tước Brinell tương đối khách khí giới thiệu cho Lumian.

Hắn lập tức chỉ vào người đàn ông ngồi đối diện:

“Bàn Tay Máu Blake.”

Blake với mái tóc xù màu nâu mắt màu lam, khuôn mặt hơi tròn, dáng vẻ ngoài ba mươi tuổi, tươi cười ấm áp, thoạt nhìn hoàn toàn không giống như trùm băng đảng xã hội đen.

Hắn mặc quần áo tương đối trang trọng, hai bàn tay khá lớn, khớp xương rõ ràng, đang kẹp một điếu xì gà chậm rãi bốc cháy.

“Chào buổi sáng mọi người.”

Lumian kéo một cái ghế bành qua, ngồi ở chỗ cách cái bàn kia gần một mét, tỏ vẻ ta đây mới là chủ nhân của nơi này.

Người Khổng Lồ Simon liếc nhìn hắn, hít một hơi thuốc, phun ra sương mù màu xanh xám nói:

“Christo gặp chút phiền phức, cần chúng ta hỗ trợ.”

“Phiền phức gì?” Lumian đưa mắt nhìn Chuột Christo.

Người này chính là người có công lớn trong lợi nhuận hậu hĩnh của sàn nhảy Brise.

Mặc dù rượu buôn lậu hắn bán chắc chắn có tăng giá, nhưng chỉ riêng điểm không có thuế này, giá đã rẻ hơn bất cứ cửa hàng bán sỉ rượu nào ở Trier này rất nhiều, hơn nữa, rượu Christo bán còn có một phần rất lớn là nấu trộm, do hắn dán lên nhãn hiệu và nơi sản xuất tương đối nổi tiếng.

Bình Luận (0)
Comment