Cái này khiến Lumian nhớ tới một câu danh ngôn không rõ là tự Aurora nói hay là nàng thuật lại lời danh nhân Russell Đại Đế nói:
“Một khi phạm phải sai lầm nghiêm trọng, sẽ trở thành việc đáng tiếc cả đời.”
Franck nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình, thấp giọng nhắc nhở Lumian:
“Ngươi mới vừa tiến vào lĩnh vực thần bí học, tri thức còn thiếu thốn có rất nhiều.”
“Ngươi tốt nhất đừng bủn xỉn khoản tiền kia, lấy nó đi mua một vật phẩm thần kỳ hoặc vũ khí phi phàm, bù đắp cho phương diện thủ đoạn thần bí học không đủ của thợ săn, bằng không, nếu như Bò Cạp Đen Roger thật sự định trả thù ngươi, không cần quá mức phiền phức, trực tiếp sai khiến mấy vong linh đến tìm ngươi là được.”
“Nếu như ngươi có ý tứ ở phương diện này, ta sẽ lưu ý giúp ngươi.”
Lumian lập tức cười một tiếng:
“Ta đã mua.”
“Nhanh như vậy?” Franck thiếu chút nữa không thể khống chế nổi giọng nói của mình, chọc cho người buôn lậu Fernández quay đầu lại nhìn.
Hai bên cách nhau khá xa, bóng sáng đan xen do đèn cacbua canxi mang đến khiến Lumian không nhìn rõ Fernández có vẻ mặt gì, không biết hắn sẽ sinh ra liên tưởng gì.
Lumian thành thật đáp:
“Trước khi gia nhập băng đảng Savoie, ta đã thông qua tin tức tụ hội kẻ yêu thích thần bí học đăng trên tạp chí ‘Thông Linh’, tìm được một nhóm người phi phàm chân chính, dùng phần lớn số pelkin đổi một món vật phẩm thần kỳ ở đó.”
“Khó trách…” Franck tỏ vẻ hiểu rõ, khen Lumian một câu: “Đầu óc của ngươi còn linh hoạt hơn tưởng tượng của ta, ừm, là vật phẩm có thể tăng thủ đoạn thần bí học của ngươi lên?”
Lumian thản nhiên nói:
“Một cặp kính mắt đến từ luật sư, nhưng giống như bị sức mạnh cổ quái nào đó ô nhiễm.”
Hắn vừa nói vừa lấy kính nhìn trộm màu trà ra, làm biểu hiện:
“Nó có thể giúp đỡ ta nhìn thấy rất nhiều thứ bình thường không thấy được…”
“Cái này rất nguy hiểm.” Hai hàng chân mày màu nâu chạm đến tóc mai của Franck nhíu lại, cắt ngang lời Lumian nói.
“Ta biết.” Lumian cười giải thích lý do: “Nhưng chỉ cần lựa chọn hoàn cảnh tốt, bảo vệ đầy đủ, tính nguy hiểm của nó không lớn bao nhiêu, hơn nữa nó còn có thể cung cấp ngụy trang và thủ đoạn thần bí học rất tốt…”
Lumian nói sơ qua về việc sau khi đeo kính nhìn trộm thì sẽ xuất hiện mấy chuyện như bị kích thích vẽ tranh.
Mái tóc cột đuôi ngựa của Franck ở sau gáy đong đưa:
“Thật sự rất có ích, nếu như ta rơi vào hoàn cảnh như ngươi, ta cũng sẽ chọn nó.”
“Cũng chính là những trùm hoặc tay chân nào đó của băng đảng Stinger chưa chân chính trên ý nghĩa có tiếp xúc với ngươi, ấn tượng về ngươi chỉ có màu tóc kỳ quái, bằng không bọn họ đã nhận ra thân phận thật sự của ngươi, không cần ra tay, chỉ cần đưa tin tức của ngươi và lệnh truy nã cho tổng cục cảnh sát và hai nhà thờ là có thể hoàn thành báo thù.”
Lumian nở nụ cười:
“Đúng thế, hiện giờ ta có thể lựa chọn một thời gian, hẹn sĩ quan cảnh sát Everett uống cà phê.”
Trong đôi mắt màu hồ nước sáng ngời của Franck nổi lên ý cười, ngược lại nói:
“Ngươi nói cả chuyện tụ hội thần bí học và át chủ bài của mình ra cho ta biết, Jenna còn một mực ở trước mặt ta nói ngươi giảo hoạt gian trá, am hiểu lừa gạt, ngươi rõ ràng rất chân thành và thật lòng! Ừm, như vậy có lẽ vì quan hệ giữa chúng ta không giống với người khác.”
“Ta đã nói em trai Muggle không phải người như vậy!”
Lumian lập tức lại hơi áy náy, thành khẩn nói:
“Đúng thế, nàng hoàn toàn hiểu lầm ta.”
Hai người nói chuyện phiếm một lúc, cuối cùng bọn họ đã đi đến nơi giáp ranh khu vực dưới lòng đất tương ứng với khu đài thiên văn, rẽ vào một con đường hầm kéo dài về phía Nam.
Không bao lâu, Fernández đứng ở trước một cái giếng thuộc về một mỏ đá bỏ không nào đó.
Hắn đặt đèn cacbua canxi ở trên miệng giếng, chỉ xuống dưới
“Chúng ta đi vào.”
Mượn nhờ một chút ánh sáng màu xanh lam, Lumian đưa mắt nhìn xuống dưới đáy giếng, phát hiện cái giếng này đã bỏ hoang thật lâu, giống như hoàn toàn bị đá vụn lấp kín.
Dựa vào vết lõm trên thành giếng, dây thừng giấu ở trong bóng tối và bậc thang bằng sắt giản dị gắn trên cỏ rêu, ba người leo thẳng xuống dưới, rất nhanh đã đến đáy giếng.
Người buôn lậu Fernández dịch chuyển mấy phiến đá nặng nề, để bên cạnh thành giếng lộ ra một đường hầm một người đi qua.
Đi hết con đường hầm có bầu không khí tương đối bẩn thỉu, phía trước dần dần trở nên thông thoáng, giống như tiến vào trong một mỏ đá bỏ không khác.
Nơi đây càng thêm tĩnh mịch và tăm tối, đỉnh động hơi ẩm ướt, cỏ rêu xung quanh đều rất hiếm.
Lumian và Franck đều tự cầm một chiếc đèn cacbua canxi bước chậm, cẩn thận kiểm tra đủ loại dấu vết trên con đường buôn lậu này.
Cứ đi tới trước như thế không biết bao lâu, Fernández chỉ vào đường hầm cách đó không xa:
“Thủ lĩnh của bọn ta và Nam tước Brinell không phải hoàn toàn không có thu hoạch gì, bọn họ phát hiện dấu chân của đội buôn tự dưng biến mất ở đó.”