Đó là một đường hầm nối liền hai mỏ đá bỏ không, trên đường tràn ngập đá vụn và cái hố, nơi xa hoàn toàn tối đen, không hề có một chút tia sáng.
Lumian và Franck cũng nhanh chóng tìm được chỗ những dấu chân tương đối tươi mới đột nhiên biến mất, ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra.
“Chỉ có dấu chân đi tới, dấu chân trở về biến mất ở đây.”
“Phần lớn người trở về đều cõng vật phẩm nặng nề, dấu chân càng sâu, có khác biệt rõ ràng với lúc đi ra… Có thể loại trừ khả năng bọn họ xoay người lại, giẫm lên dấu chân của chính mình, từng bước một lùi lại…” Lumian nhanh chóng phán đoán.
Franck thu hồi ánh mắt lại, vừa đứng lên vừa nói:
“Cũng không phát hiện ra dấu vết đánh nhau.”
“Hết sức quỷ dị!”
Sau đó nàng ra hiệu cho Fernández kia tiến lên tới trước, đi đến trong mỏ đá bỏ không nào đó chờ đợi.
Đợi đến khi ánh đèn cacbua canxi của Fernández hoàn toàn biến mất ở nơi xa, Franck không biết lấy ra từ đâu một cái hộp trang điểm và một chiếc khăn tay màu trắng lam.
Khăn tay này là đồ Elken em trai của Chuột Christo hay dùng, hắn cũng bị mất tích trong đợt buôn lậu lần này.
Franck lập tức đặt đèn cacbua canxi xuống, mở cái hộp màu vàng nhạt lên, sờ mặt kính ở bên trong đó.
Cùng lúc đó, nàng cầm lấy khăn tay kia dùng ngôn ngữ Hermès lặp đi lặp lại lẩm bẩm:
“Vị trí hiện giờ của Elken, vị trí hiện giờ của Elken…”
Con đường hầm vốn tăm tối trở nên càng tối tăm hơn, ánh sáng của hai ngọn đèn cacbua canxi bị lực lượng vô hình khẽ đẩy lại, tấm gương lớn chừng bàn tay nhanh chóng nổi lên ánh nước, giống như đang hiện ra tình hình đáy sông u ám.
Lumian còn chưa đếm thầm đến ba giây, ngoài mặt tấm gương đã nổi lên một cảnh tượng:
Đám cu li cõng từng cái hòm gỗ và người buôn lậu cầm súng lục với súng trường chậm chạp di chuyển bên trong con đường hầm này, theo bọn họ không ngừng tiến tới trước, ở sau lưng nơi bóng tối phủ kín ánh sáng bị rút đi, đến cuối cùng, ánh đèn cacbua canxi biến mất ở cuối tầm mắt, mặt kính hoàn toàn tối đen.
“Bọn họ thật sự mất tích ở khu vực này.” Franck dừng xem bói, khẽ mấp máy đôi môi hơi mỏng lại đỏ của nàng: “Nhưng không nhìn ra cái gì cả.”
Lumian không định sử dụng kính nhìn trộm thử một lần, hắn thấy, Trier dưới lòng đất tràn ngập nguy hiểm, cất giấu đủ thứ đồ, gì mà di tích của kỷ nguyên thứ tư, gì mà cục xương cũ vừa thúi lại bẩn, gì mà huyệt mộ dưới dưới lòng đất phải tuân thủ theo quy tắc nào đó, gì mà quỷ hồn Montsouris vẫn luôn lảng vảng nhiều năm không bị thanh trừ, đều thuộc về đồ vật để cho người ta không dám tìm tòi nghiên cứu chân tướng, nếu như hắn thật sự sử dụng kính nhìn trộm để nhìn loạn nơi đây, có tỷ lệ lớn sẽ nổ tung tại chỗ.
Đến lúc đó, Trier dưới lòng đất lại sẽ có một truyền thuyết liên quan đến sức mạnh Tà Thần.
Cho nên, Lumian sẽ nể tình lão đại băng đảng Savoie để bận rộn giúp đỡ một phen nhưng sẽ không dốc hết toàn lực, bất chấp nguy hiểm.
Dù sao tổn thất lần này là của Chuột Christo, có liên quan gì đến Sư Tử Shire hắn chứ?
Rượu được tích trữ ở sàn nhảy Brise vẫn còn rất dồi dào!
Franck liếc nhìn hắn, không định làm khó hắn.
Giày Đỏ này thu hồi hộp trang điểm và khăn tay của Elken, nhấc đèn cacbua canxi lên, nói với Lumian:
“Chúng ta quay về tìm Fernández, để cho hắn dẫn chúng ta tiếp tục tiến lên phía trước, có lẽ nơi khác có manh mối còn sót lại.”
“Được.” Lumian cảm thấy Franck cũng chỉ đang thực hiện chức trách của một thành viên băng đảng Savoie mà thôi.
Hai người xoay người lại, xách theo đèn cacbua canxi của mình đi đến mỏ đá bỏ không ban đầu, đi vào trong bóng tối xa xăm.
Đi vài chục bước, Lumian đột nhiên dừng lại, vẻ mặt trở nên nặng nề.
“Sao thế?” Franck nghi ngờ hỏi.
Lumian chỉ lên trên mặt đất có nhiều đá vụn và cái hố, trầm giọng nói:
“Không có dấu chân.”
“Dấu chân ra khỏi thành của những người buôn lậu kia và dấu chân đến đây của chúng ta đều không có!”
“Nhưng lại nhiều thêm dấu chân cõng đồ vật nặng tiến tới trước!”
Trong lòng Franck giật thột, nhìn xuống dấu chân, phát hiện trên mặt đất lộn xộn ngổn ngang, toàn bộ dấu chân tiến vào trong đường hầm này của mình, Lumian và Fernández đều biến mất, nhưng dấu chân của đội buôn mất tích kia lại tự dưng xuất hiện!
“Đệt!” Franck dùng từ tình thái mãnh liệt để biểu đạt tâm tình của mình.
Nàng nhìn quanh trái phải, suy nghĩ thay đổi nhanh chóng, cân nhắc phán đoán:
“Chúng ta gặp phải chuyện giống với đội buôn mất tích?”
“Ở trong đoạn đường hầm kia, tiến vào một thế giới khác, cho nên không có dấu chân ban đầu?”
“Ở trong mắt người buôn lậu Fernández kia, chúng ta cũng tự dưng tan biến mất?”
Cho đến bây giờ Lumian chưa từng gặp phải chuyện tương tự, trong tiểu thuyết của Aurora chị gái hắn cũng chưa từng xuất hiện tình tiết giống thế này, điều này khiến cho hắn không nghĩ ra được tình huống hiện giờ rốt cuộc ra sao.