Mà một đoạn điệu múa triệu hồi có hai mươi đến ba mươi giây, đủ để cho Franck chui vào dưới đáy nước, tìm thấy tấm gương kia.
Chỉ cần Lumian có thể thoát khỏi thế giới này trước khi quái vật ra tay, vậy sẽ không có vấn đề tiếp sau nữa!
Đương nhiên, nếu như ở chỗ này không thể khơi lên sức mạnh tự nhiên tương ứng, để điệu múa triệu hồi phát huy hiệu quả, cùng lắm thì hắn lại đổi một biện pháp.
Trong điệu múa khi thì vặn vẹo khi lại điên cuồng, linh tính của Lumian khơi lên sức mạnh tự nhiên, nối liền với bọn chúng, tản mát ra xung quanh, lại bị bức tường linh tính ngăn cản.
Sau vài hơi thở, mặt ngoài vũng nước tạo nên từng tầng sóng gợn, một bóng người trắng bệch nổi lên.
Nó tương tự nhân loại, toàn thân sưng tấy, khuôn mặt cực lớn, chiếm trọn một nửa thân thể.
Quái vật này nổi lơ lửng bay về phía Lumian, dừng lại ở chỗ rất gần hắn.
Lumian vốn không dám nhìn vào hình dạng và trạng thái của nó, khép hờ mắt, gào to một tiếng:
“Nhanh!”
Franck không do dự, vứt bỏ đèn cacbua canxi, chạy hai bước, nhảy vào trong nước.
Trong tiếng bùm, từng đóa bọt nước tung tóe lên.
Cảm giác lạnh như băng ướt át theo đó đâm vào trong làn da của Franck, bóng tối gần như không có ánh sáng chiếu vào trong đôi mắt nàng.
Dựa vào ánh sáng của đèn cacbua canxi thẩm thấu xuống mặt nước, Franck nhanh chóng lặn xuống dưới đáy.
Đột nhiên, xung quanh có nhiều sự vật sẫm màu giống như tóc giống như rong rêu tới gần, chúng nó như có sinh mệnh quấn quanh về phía Franck.
Franck không hề dây dưa, tiếp tục lặn xuống.
Những cây rong kia vừa định chạm đến nàng, thì đột nhiên dấy lên ngọn lửa màu đen.
Ngọn lửa màu đen lẳng lặng thiêu đốt ở trong nước, không hề có một chút dấu hiệu dập tắt, còn những cây rong kia cũng không hóa thành tro tàn, chỉ có điều đã không còn cảm giác ý thức bản thân.
Bọn chúng nổi trong nước, lắc lư theo sóng.
Càng xa xôi, rất nhiều cây rong tiếp tục vọt tới, bị từng tầng băng sương ngưng kết ngăn cản bên ngoài.
Bên cạnh vũng nước, mặc dù Lumian đang nhảy điệu múa triệu hồi không nhìn quái vật kia, nhưng bên tai lại nghe thấy tiếng nhỏ như bọt nước vỡ tan, chóp mũi ngửi thấy mùi tanh hôi, thân thể bị từng đợt rét lạnh vây quanh.
Cái này khiến trong đầu Lumian tự nhiên hiện lên một hình tượng:
Con quái vật với gương mặt sưng tấy cực lớn kia cách mình không đến một bước, gần như sắp áp vào sau lưng mình, có thể nghe thấy tiếng thở!
Shhh… Lumian theo bản năng hít vào một hơi, không dám để cho điệu múa triệu hồi dừng lại.
Trong nước, Franck lặn xuống một đoạn cuối cùng cảm ứng được tồn tại của tấm gương kia!
Thân thể của nàng đột nhiên nhạt nhòa đi, biến mất khỏi vị trí vốn có.
Bên ngoài tấm gương cổ màu bạc lẳng lặng nằm ở dưới đáy nước, thân hình Franck nhanh chóng vẽ ra.
Nàng chợt bò từ trong gương ra ngoài, cầm lấy vật phẩm kia, bơi lên trên mặt nước, trên mặt tỏ vẻ vui mừng.
Mới vừa rồi nàng đã xác định, tấm gương này thật sự có thể thông đến một đường hầm dưới lòng đất bên ngoài!
Bên cạnh vũng nước, nhìn thấy điệu múa triệu hồi sắp đến cuối, con quái vật sưng tấy kia đang càng ngày càng gần mình, gần như sắp có tiếp xúc về da thịt, Lumian hơi lo lắng nhìn xuống mặt nước.
Nếu như Franck còn không ra, hắn phải móc ngón tay của K tiên sinh ra!
Đúng lúc này, trong tiếng nước soạt, Franck cầm tấm gương, bơi đến bên bờ, nhảy lên.
Nàng cũng không dám nhìn con quái vật kia, cúi thấp đầu, mấy bước chạy vội đến bên cạnh Lumian, túm lấy cổ tay hắn.
Hai người đồng thời trở nên hư ảo, tấm gương cổ kia loảng xoảng rơi trên mặt đất.
Ngoài mặt tấm gương theo đó chiếu ra một cảnh tượng: Franck cầm lấy tay Lumian, mang theo hắn xuyên qua một đoạn đường hầm tăm tối không dài, đi vào trước hang núi tràn ngập ánh sáng, tung người nhảy ra bên ngoài.
Sau khi bóng sáng biến ảo, Lumian phát hiện mình đang đứng ở bên trong một con đường lờ mờ, nơi xa có một chút ánh sáng xuyên vào.
Franck trở tay lấy tấm gương làm thế thân cho hắn, phát hiện ngoài mặt đã phủ kín vết nứt không đếm hết được, sắp sửa vỡ vụn.
“Nguy hiểm thật.” Nàng cảm thán một câu từ tận đáy lòng.
Lumian nhìn tấm gương vỡ vụn trong tay Franck, vừa thấy may mắn lại nghi ngờ nói ra:
“Nhưng ta không cảm thấy mình nhận lấy công kích.” Điệu múa triệu hồi của hắn còn có thể nhảy thêm năm sáu giây nữa, mãi cho đến khi bị Franck túm lấy cổ tay mới sớm bỏ dở.
Franck hắng giọng, bày ra tư thái giáo viên nói:
“Có thủ đoạn thần bí học hoàn toàn sẽ không để cho ngươi phát hiện ra được, khi khiến cho ngươi cảm thấy mình bị công kích, chính là khoảnh khắc ngươi chết.”
Chẳng lẽ trong kẽ hở một hai giây từ dừng lại điệu múa triệu hồi đến chân chính chui vào trong tấm gương kia đã bị quái vật âm thầm tiến hành ảnh hưởng? Lumian như có điều suy nghĩ gật đầu:
“Ừm, hiện tượng đổ máu của chúng ta ở trong không gian này cũng không có dấu hiệu nào, không biết nên ngăn cản ra làm sao.”