Quỷ Bí Chi Chủ 2: Túc Mệnh Chi Hoàn (Dịch)

Chương 445 - Chương 445 - Phát Triển Ngoài Ý Muốn

Chương 445 - Phát triển ngoài ý muốn
Chương 445 - Phát triển ngoài ý muốn

Khi nói chuyện, hắn nhìn lên gương mặt Franck, phát hiện làn da trơn bóng, không có một chút vết sẹo, hoàn toàn không nhìn ra mới vừa rồi trên đó có nhiều chỗ chảy ra máu.

Franck giơ tay sờ lên trên mặt mình, cân nhắc nói ra:

“Thật sự hết sức quỷ dị.”

“Nhưng chúng ta đúng là có mất đi một chút máu, là một nữ phù thủy, ta có cảm giác thần bí học đối với tổng số lượng máu của mình.”

“Nói cách khác, chúng ta bị tổn thương ở trong thế giới trong gương đặc thù kia không phải hiện tượng giả, chẳng qua không lưu lại vết thương.”

“Đệt, đèn cacbua canxi của ta không lấy ra!”

Nàng vừa nói vừa xoay thân thể lại, tìm kiếm đồ vật ở trong đống đá vụn ở bên cạnh đường hầm lờ mờ.

Lumian cũng chưa kịp xách theo đèn cacbua canxi của mình, chỉ có thể mượn nhờ một chút sáng ngời xuyên vào từ nơi xa để quan sát từng hành động việc làm của Franck.

Không đến mười giây, Franck rút ra một tấm gương từ trong đống đá vụn.

Tấm gương kia giống như được chế tạo từ bạc trắng tinh khiết, bên trong hoa văn thần bí hai bên gương mang theo một chút tà dị, mặt ngoài tăm tối âm trầm, giống như bị năm tháng ăn mòn.

“Quả nhiên, ở trong hiện thực còn có một tấm gương tương ứng.” Franck cố gắng đề phòng bóng dáng của mình bị tấm gương bạc có tạo hình cổ điển kia soi sáng ra, cũng tiện thể dạy bảo Lumian một câu:

“Ở nơi không an toàn, hoặc là lúc gặp phải quỷ dị, có thể không soi gương thì đừng soi gương, nếu không rất có thể phát sinh chuyện tương đối kinh khủng, thứ thần bí tà dị không rõ lai lịch như vậy càng tuyệt đối không thể đụng vào!”

Lumian không nói cho Franck biết sau khi dùng kính nhìn trộm làm ngụy trang thì không thể soi gương khẽ gật đầu:

“Lối ra là tấm gương thì ta có thể hiểu được, bây giờ có chuyện ta nghĩ mãi không hiểu, vì sao chúng ta không hề phát hiện ra điều gì đã đi vào vùng không gian kia, dọc đường, chúng ta không gặp cái gì mà.”

“Ta cũng rất nghi ngờ.” Franck dùng các thứ như khăn tay che khuất mặt ngoài của tấm gương bạc kiểu cổ điển kia, đứng lên nói: “Đồ chơi này hình như có mối liên hệ rất chặt chẽ với con đường ma nữ, đưa nó cho ta được chứ? Về sau ta sẽ tìm một chút đồ vật có giá trị để đền bù cho ngươi.”

“Không thành vấn đề.” Lumian cười một tiếng: “Thật ra ngươi không cần phải hỏi ta, ta không đoạt lại ngươi.”

Franck chậc chậc nói ra:

“Không được, chiến lợi phẩm nhất định phải phân phối hợp lý, bằng không nội bộ đoàn đội chắc chắn sẽ mâu thuẫn, trước kia, trước kia ta thường xuyên bị người chiếm tiện nghi như thế, nếu như không phải ta tính cách tốt, không mang thù, đã sớm báo thù bọn họ.”

Quý cô, ta hoài nghi ngươi đang mắng ta đó… Lumian âm thầm lẩm bẩm một câu.

Nếu như bị người cướp chiến lợi phẩm, không có lý do chiếm tiện nghi, mà thực lực lại không bằng đối phương, mặc dù ngay tại lúc đó hắn không nói gì cả, nhưng về sau chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp để trả thù lại, tuyệt đối không có khả năng tha thứ như thế.

Thu hồi gương bạc kiểu cổ điển lại, Franck chỉ vào nơi có ánh sáng xuyên qua:

“Chúng ta đi sang bên kia nhìn xem, biết đâu có thể gặp mặt cảnh sát mỏ đá hoặc là người buôn lậu khác, vừa vặn hỏi đường.”

“Lạc mất phương hướng, không tìm được đường ra ở Trier dưới lòng đất, có lẽ còn nguy hiểm hơn cả bị kẹt ở trong thế giới trong gương đặc thù kia.”

Đúng thế… Lumian rất tán thành.

Nếu không phải như vậy, quỷ hồn Montsouris đã sớm bị người phi phàm chính phủ dọn dẹp.

Hai người đi dọc theo đường hầm chỉ có một chút tia sáng le lói tiến tới trước, đều tự chuẩn bị sẵn sàng khả năng gặp phải công kích.

Không bao lâu, bọn họ thấy được một mỏ đá bỏ không, ở giữa mỏ đá có một bóng người đội mũ mềm đang đứng, ánh sáng bắn ra từ đèn cacbua canxi trong tay hắn.

“Hả…” Franck thoáng nhận biết, kêu lên một tiếng: “Fernández!”

Nàng phát hiện bóng người kia chính là người buôn lậu Fernández phụ trách dẫn đường trước đó.

Mà ở trong đó hình như chính là mỏ đá bỏ không lúc trước bọn họ kêu đối phương chờ đợi.

Fernández vèo cái xoay người lại, vừa mừng vừa sợ hỏi:

“Vì sao các ngươi lại đến từ đầu bên này?”

“Ta chờ sắp ba mươi phút rồi, vẫn một mực không đợi được các ngươi, còn đặc biệt đi đến chỗ dấu chân biến mất để tìm các ngươi, kết quả không biết các ngươi đi đâu mất.”

Lumian và Franck liếc nhìn nhau, gật đầu với nhau.

Bọn họ ở trong thế giới trong gương đặc thù kia đúng là chừng ba mươi phút đồng hồ.

Franck đi về phía Fernández, thuận miệng giải thích:

“Bọn ta phát hiện ra một chút manh mối, nên đuổi theo, kết quả lượn vòng về nơi này, trên đường còn bị tập kích, làm rơi mất đèn cacbua canxi.”

“Đầu mối gì?” Fernández tương đối vui mừng.

Franck cười khẽ:

“Bọn ta sẽ nói thẳng với Christo.”

Người buôn lậu Fernández rõ ràng thân phận của mình, không hỏi nhiều, dẫn theo hai người men theo con đường ban đầu quay về.

Bình Luận (0)
Comment