Bọn họ leo lên miệng giếng, rẽ vào khu vực dưới lòng đất tương ứng với khu chợ người thành thật, đi thẳng đến lối ra phố loạn.
Đợi đến khi người bán hàng rong đang rao hàng, đứa bé nhặt vỏ hoa quả, kẻ lang thang núp ở chỗ hẻo lánh cùng với người đi đường qua lại đồng thời đập vào trong mắt Lumian và Franck, hai người bọn họ mới chân chính có cảm giác thoát khỏi vùng không gian quỷ dị kia, trở lại thế giới hiện thực.
Sau khi ngồi lên chiếc xe ngựa do Chuột Christo phái đến, đang chờ đợi ở gần đó, Lmian đưa mắt nhìn Franck, hạ thấp giọng hỏi:
“Lát nữa nên nói như thế nào?”
Fernández quen biết với người đánh xe, nên ngồi xuống bên cạnh hắn, không ngồi ở bên trong thùng xe.
Franck khẽ cười một tiếng:
“Cứ nói chúng ta tiến vào trong một vùng không gian chưa biết, tìm được dấu vết, sau đó dựa theo tấm gương ma pháp của ta trốn thoát.”
“Những chuyện khác không có liên quan gì với Christo.”
Đúng là lời giải thích hay, Lumian không nói lời nào nữa, khép hờ mắt, nhớ lại đủ loại cảnh ngộ gặp phải ở trong thế giới trong gương đặc thù kia.
Xe ngựa bốn bánh nhanh chóng đi vào đại lộ khu chợ, chạy thẳng đến chỗ gần ga tàu hơi nước Suchite, rẽ vào phố cảng chất đống phía trước.
Chuột Christo ở ngay nhà kho gần đó chờ đợi.
Không bao lâu, Lumian và Franck nhìn thấy người buôn lậu giống con chuột kia.
Christo tiến lên đón chào, vẻ mặt tươi cười nói:
“Hơi Nước ở trên, cảm ơn các ngươi, đám người Elken đã trở về!”
Elken… Franck nheo mắt lại, bật thốt lên hỏi:
“Đội buôn mất tích đã về rồi?”
Elkin là em trai Christo, người phụ trách quản lý đội buôn lậu kia, trước đó cũng mất tích theo, trên người Franck còn có khăn tay của hắn dùng để bói toán.
Hiện giờ hắn đã trở lại?
Cái này cmn là có chuyện gì?
Christo cười gật đầu:
“Đúng, đám hàng hóa kia cũng đã về!”
“Hơn một tiếng trước, bọn họ đã trở lại.”
Hơn một tiếng trước? Đây chẳng phải là mốc thời gian chúng ta tìm tới nơi dấu chân biến mất, tiến vào thế giới trong gương đặc thù kia sao? Lumian hơi nhíu mày, trong lòng nổi lên nhiều nghi ngờ liên tiếp.
Cũng chính là hắn đã trải qua đủ loại chuyện không thể tưởng tượng nổi như thời gian tuần hoàn, giấc mộng chân thực, nên mới không thất thố giống như Franck.
Thấy Franck và Shire đều tỏ vẻ kinh ngạc và nghi ngờ, Christo cười nói:
“Ta để chính Elken nói cho các ngươi.”
Hắn chợt quay người lại, đi vài bước đến cửa nhà kho, cao giọng kêu:
“Elken, ra đây một chút!”
Nhân cơ hội này, Franck hơi nghiêng đầu, tiến đến bên cạnh Lumian, thấp giọng nói:
“Việc này rất quái lạ…”
Lumian nhếch miệng, hạ thấp giọng nói:
“Ta cũng hoài nghi có phải mấy người Chuột liên thủ sắp đặt cạm bẫy cho chúng ta không, dùng hàng hóa mất tích để dẫn dụ chúng ta xuống dưới lòng đất, để cho chúng ta chủ động bước vào không gian nguy hiểm kia.”
Franck quan sát hắn từ trên xuống dưới, buồn cười nói:
“Có phải ngươi quá không tín nhiệm người khác rồi không?”
Lumian nói thẳng:
“Lương tạm của các gái nhảy khiến cho Người Khổng Lồ và Nam tước Brinell đều rất căm giận ngươi, còn ta lại chiếm sàn nhảy Brise bọn họ đều muốn.”
“Chỉ có Chuột không có xung đột về mặt lợi ích với chúng ta, cho nên để hắn ra mặt.”
Franck rơi vào trầm tư, nghiêm túc suy tính đến khả năng bị người mưu hại.
Lúc này, Lumian cười khẽ:
“Đây chỉ là một loại suy đoán, không thể giải thích được những dấu chân và dấu vết khác của hắn ở thế giới trong gương.”
Hắn vừa dứt lời, một người đàn ông chưa đến ba mươi tuổi đi ra khỏi kho hàng.
Người này không cao lắm, cũng chỉ chừng 1m6, trừ bỏ không để ria chuột ra, hiển nhiên chính là một Christo khác.
“Đúng là Elken.” Franck thấp giọng giới thiệu một câu cho Lumian.
Sau đó, nàng nhìn Elken đang kết bạn đi tới với Christo hỏi:
“Elken, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong đôi mắt màu xanh đậm của Elken hiện lên thần sắc nghĩ lại mà sợ với mừng rỡ cùng tồn tại:
“Bọn ta đi vào trong một thế giới kỳ quái từ một đoạn trong đường hầm, làm thế nào đều không đi ra ngoài được, đến sau trưa, bọn ta dò đường khắp nơi, đột nhiên quay trở lại con đường ban đầu.”
Là bọn ta tiến vào nên cho bọn họ cơ hội rời đi sao? Franck có một suy đoán.
Lumian nhìn ánh mắt Elken không hề có một chút cảm xúc nào, giống như đang quan sát một kẻ địch có lẽ sẽ mang đến tai họa cho mình.
Trong đầu của hắn hiện lên các giọt máu còn sót lại trên đất của thế giới trong gương, chúng nó từ thưa thớt đến dần dần trở nên dày đặc, cuối cùng gần như nhuộm cả một khu vực thành màu đỏ.
Người đổ nhiều máu như vậy, thật sự có thể còn sống trở về sao?
Franck hiển nhiên cũng nghĩ đến một điểm này, nàng nhìn Elken nói:
“Các ngươi gặp phải chuyện gì ở nơi đó?”
Elken không nhịn được run rẩy mấy lần:
“Bọn ta bắt đầu đổ máu không rõ nguyên nhân, chảy đến cuối cùng rất nhiều người đều sắp chết.”
“Hơi Nước ở trên, bọn ta kịp thời tìm thấy lối ra, vừa ra tới đã lập tức khôi phục.”