Nói đến chuyện cũ, nàng rõ ràng hơi phiền muộn.
Lumian khẽ gật đầu, liếc nhìn cửa chính khách sạn:
“Vậy ngươi đã từng nghe nói đến rạp hát Vieux Pigeonnier chưa?”
Đây mới là mục đích chân chính hắn muốn hỏi.
Nữ nhân viên vệ sinh tên là Élodie vốn là diễn viên kịch, lại được ông Eve là chủ khách sạn có mối quan hệ mật thiết với rạp hát Vieux Pigeonnier thuê, hơi khiến cho người ta hoài nghi.
Vẻ mặt Élodie lập tức trở nên sinh động:
“Ta biết chứ, mỗi một vở kịch của bọn họ đều rất ưu tú, phần lớn diễn viên đều có được kỹ xảo biểu diễn xuất sắc, là rạp hát đáng để cho ta tiết kiệm một tháng mua vé vào cửa.”
“Ta chính là vì xem biểu diễn ở Vieux Pigeonnier, phát hiện có người tuyển nữ nhân viên vệ sinh chỉ làm nửa ngày, sau đó mới đến đây.”
Như vậy sao… Nghe ra không có mối liên hệ nào với Vieux Pigeonnier, ông Eve… Lumian tạm thời không dò hỏi thêm, miễn cho dẫn đến đối phương hoài nghi, hắn cười nói:
“Nghe vậy ngươi còn có công việc khác nữa?”
Élodie cho rằng ông Shire đang muốn làm rõ lai lịch của nữ nhân viên vệ sinh, miễn mang đến nguy hại cho khách sạn, vì thế thản nhiên đáp lại:
“Từ hai giờ chiều đến mười giờ đêm mỗi ngày ta đến làm việc ở một nhà máy ở phía Nam khu chợ, ừm, chỗ phố Thánh Gervais, tên là nhà máy hóa chất Goldwire.”
Phố Thánh Gervais ở chỗ gần tường thành Trier, là hàng xóm gần nhất với những nhà xưởng ở khu vườn bách thảo kia.
Nhà máy của Trier từ thời kỳ Russell để lại một thói quen là, nếu như mỗi ngày hai mươi bốn giờ đều sản xuất thì nhất định phải chia công nhân ra làm ba ca, một ca đảm nhiệm từ buổi sáng đến trưa, một ca đảm nhiệm từ trưa đến tối, một ca đảm nhiệm đêm khuya.
“Thật vất vả.”
Lumian cảm thán một câu.
Élodie khẽ cười, ôn hòa nói ra:
“Ta có hai con, hai đứa đều sắp chân chính trưởng thành, chờ hai đứa có công việc của mình, ta cũng không cần khổ cực như vậy nữa.”
“Chồng của ngươi đâu?” Lumian thuận miệng hỏi.
Vẻ mặt Élodie tối lại:
“Mấy năm trước, hắn đã qua đời trong một vụ tai nạn nhà xưởng chỗ đó.”
Lumian không hỏi nhiều nữa, lại hàn huyên trò chuyện với một nữ nhân viên vệ sinh khác, thực hiện chức trách của người bảo kê khách sạn Golden Rooster.
Tiếp sau đó, hắn đi ra khỏi phố loạn, tiến vào đại lộ khu chợ, đi về phía rạp hát Vieux Pigeonnier.
Hắn ngược lại không phải cố ý đi chờ đợi ông Eve nghi ngờ là hàng giả, chỉ thuận tiện nhìn xem một chút, mục đích chính của hắn là chú ý đến người ở số 126 đại lộ khu chợ.
Thuật tiên đoán nói cho hắn biết, hắn sẽ gặp lại Lewis Lund ở đại lộ khu chợ, mà Chùy Sắt Aite nói, thứ bảy hoặc chủ nhật Lewis Lund sẽ lại đến tìm Bò Cạp Đen Roger lão đại của băng đảng Stinger, mà Bò Cạp Đen Roger đang ở số 126 đại lộ khu chợ.
Kết hợp cả hai lại để cho Lumian quyết định thứ bảy sẽ thường trú ở đại lộ khu chợ, đi dạo khắp nơi, nhìn xem có thể gặp được mục tiêu không.
Đến chỗ cách rạp hát Vieux Pigeonnier và khu nhà trọ của ông Eve không xa, Lumian thả chậm tốc độ lại, khi thì ngồi cùng một chỗ với kẻ lang thang, khi lại đến quán cà phê bên cạnh uống gì đó.
Nếu như đã đến đây, hắn đương nhiên định thuận tiện ngồi chờ ông Eve một chút, dù sao nơi này cũng nằm trong đại lộ khu chợ.
Qua gần bốn mươi lăm phút đồng hồ, Lumian cuối cùng đã nhìn thấy ông chủ khách sạn kia.
Hắn mặc bộ vest đã được giặt tẩy đến trắng bệch, đội cái mũ dạ nửa cao kiểu cổ xưa, chống gậy chống màu đen đã sắp bong hết nước sơn, từ trong nhà trọ đi ra, đi đến ga tàu hơi nước Suchite.
Lumian thong thả đứng lên, quay đầu lại nhìn thoáng qua, giả bộ sợ hãi, chạy lon ton, giống như đang bị kẻ thù đuổi theo.
Khi hắn từ phía sau vượt qua ông Eve, không cẩn thận đã va chạm với đối phương.
Keng một tiếng, một đồng tiền màu vàng rơi từ trên người hắn xuống đất, còn Lumian giống như không hề phát hiện ra, vùi đầu hốt hoảng bỏ chạy.
Ông Eve oán trách một câu, ánh mắt đột nhiên bị đồng vàng trên mặt đất kia hấp dẫn.
Hắn theo bản năng định gọi thằng quỷ hấp tấp mới vừa rồi lại, nhưng sau khi duỗi tay ra, lại không phát ra được âm thanh.
Hắn nhanh chóng liếc nhìn hai phía, ngồi xổm người xuống, nhặt đồng vàng mệnh giá 5 pelkin kia lên, sau đó giả bộ như không hề xảy ra chuyện gì nhét nó vào trong túi quần.
Đằng sau một cột đèn đường màu sắt đen cách ông Eve chừng hai mươi mét, Lumian nghiêng người tựa vào đó, mượn dùng nhóm người lui tới che giấu, đè mũ lưỡi trai, nhìn xem mục tiêu nhặt đồng vàng kia lên, nhét vào trong túi.
Mãi cho đến lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, một tay đút túi, đi về phía số 126 đại lộ khu chợ, không còn quan tâm đến ông Eve nghi ngờ là hàng giả kia nữa.
Đây là bởi vì thuật đổi vận đã chính thức kích hoạt, không thể cắt ngang được nữa.