Giống vậy, nếu như Lumian chủ động thả đồng vàng này vào trong túi áo của Charlie, hắn tạm thời không phát hiện ra, lấy ra dùng, cũng sẽ không thay đổi thành không may.
Còn Lumian là chủ nhân nguyên bản của đồng vàng, hắn cầm lấy nó đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng của thuật đổi vận.
Hai biện pháp đơn giản có thể kích hoạt thuật đổi vận là đặt ở trong túi mặc cho mục tiêu trộm đi, cùng với giả bộ làm mất, để cho mục tiêu lấy mục đích chiếm giữ nhặt đi.
Lumian tin tưởng, mấy người ông Eve đã dưỡng thành thói quen keo kiệt trừ phi có thay đổi rất lớn, bằng không sẽ lưu lại yêu thích vượt qua giới hạn đối với tiền tài, rất dễ dàng đạp trúng cạm bẫy ở phương diện này.
Xử lý xong các loại vết tích ở trên tế đàn, hắn cõng kẻ lang thang kia đi thẳng về trên mặt đất, vứt đối phương vào trong ngõ hẻm ban đầu kia, cũng gỡ dây thừng trói chặt chân tay, vải bịt kín mắt và cục vải bịt lỗ tai đối phương xuống.
Quan sát tình huống của kẻ lang thang, Lumian đá hắn một cước, quay người rời khỏi nơi đây.
Kẻ lang thang chậm chạp tỉnh lại, phản xạ có điều kiện sợ hãi lạ thường kêu lên:
“Thả ta đi, van cầu ngươi!”
Hắn mở to mắt, theo bản năng liếc nhìn bốn phía, phát hiện xung quanh không có một ai, mình vẫn ngủ ở nơi quen thuộc.
“…” Kẻ lang thang trầm mặc.
Sau khi hắn tìm về được một chút tỉnh táo, phản ứng đầu tiên là thò tay vào trong túi áo.
Cảm xúc lạnh như băng cứng rắn theo đó truyền vào trong đầu óc của hắn, hắn mừng rỡ lấy ra một đồng bạc mệnh giá 1 pelkin.
Thật sự vẫn còn!
Nó thật sự vẫn còn đây!
Mới vừa rồi không phải là một giấc mộng!
Mượn nhờ ánh trăng ửng đỏ mỏng manh ở trên không trung cùng với một chút ánh sáng đèn đường trên đường cái chiếu tới, kẻ lang thang này lật qua lật lại nhìn đồng bạc kia, cuối cùng xác nhận nó không phải là tiền giả.
Mãi cho đến lúc này, hắn mới nhớ tới kiểm tra thân thể của mình.
Rất nhanh, hắn phát hiện chỗ khuỷu tay có quấn lấy băng vải, có cảm giác đau nhức như kim châm đâm từng cơn vào trong đầu mình.
Trừ đó ra, không có khác thường nào nữa.
Kẻ lang thang sờ soạng, vuốt ve cái mông của mình, thấp giọng lẩm bẩm:
“Không phải là loại biến thái kia…”
Trước khi hắn phá sản cũng là người từng thấy cảnh đời, biết Trier có rất nhiều thằng cha có đam mê kỳ quái, bởi vậy sinh ra một vài tổ chức bí mật, ví dụ như câu lạc bộ nào đó tuyên dương giữa nam với nữ là sinh sản, giữa đàn ông với đàn ông mới là chân ái, ví dụ như buổi gặp gỡ màu hồng phấn cho rằng chỉ có phụ nữ mới hiểu được phụ nữ.
(*) Màu hồng phấn còn có nghĩa khác chỉ mối quan hệ bất chính
Mới vừa rồi kẻ lang thang còn cho rằng mình bị người thích loại đàn ông vừa thúi vừa bẩn tập kích, xâm phạm, nhưng mà hiện giờ nhìn lại hình như không có chuyện như vậy.
Suy nghĩ một hồi, hắn hoài nghi máu của mình bị người ta coi trọng, rút đi một chút, còn 1 pelkin kia là thù lao.
Trước kia hắn từng nghe nói, có một vài đại nhân vật dựa vào thay máu không ngừng để duy trì sinh mệnh.
“Ít ra có 1 pelkin.” Kẻ lang thang lập tức trở nên mừng rỡ, không suy nghĩ đến chuyện bị mất máu nữa.
Hắn thậm chí còn hy vọng đối phương lại đến tìm mình, đến lúc đó, hắn sẽ chủ động hỏi thăm cần bao nhiêu.
Lumian tung đồng xu quyết định đêm nay ngủ ở khách sạn Golden Rooster, vì thế trở lại phòng 207, một giấc đến sáu giờ sáng.
Chờ hắn đi ra ngoài dùng bữa sáng, rèn luyện thân thể xong, trở lại khách sạn, thay xong quần áo, làm ngụy trang, chuẩn bị đi đại lộ khu chợ, hai nữ nhân viên vệ sinh kia đã bắt đầu bận rộn.
Liếc nhìn nữ nhân viên vệ sinh đội tóc giả màu vàng sáng, thoa phấn son, tuổi ước chừng trên dưới năm mươi đang dọn dẹp rác rưởi ở trong sảnh chính, Lumian dừng bước, như có đăm chiêu hỏi:
“Ngươi là Élodie đúng không?”
Hắn đã từng nghe Charlie nhắc đến tên đối phương.
“Đúng vậy, ông Shire.” Élodie ưỡn thẳng eo.
Nàng mặc váy dài màu xám trắng cũ kỹ nhưng sạch sẽ, vóc dáng không thấp lắm, đại khái chừng 1m65, từ trên ngũ quan là có thể thấy được, lúc tuổi còn trẻ dáng dấp của nàng coi như không tệ.
“Ngươi biết ta?” Lumian hỏi giống như nói chuyện phiếm.
Élodie thành thật trả lời:
“Quý ông tên là Charlie Courant kia đã từng đề cập đến ngươi, nói ngươi là người bảo kê của khách sạn này.”
Ha ha, không hổ là Charlie…
Ừm, thái độ rất bình thường, tuyệt đối không hề tự ti và sợ hãi…
Lumian bắt đầu cảm thấy nữ nhân viên vệ sinh tên là Élodie này lúc tuổi còn trẻ chắc không phải là gái đứng đường như suy đoán của Charlie.
Hắn giống như tùy ý hỏi:
“Ta nghe Charlie nói, trước kia ngươi là diễn viên kịch?”
“Đúng.” Trên mặt Élodie lộ ra ý cười: “Trước kia ta từng biểu diễn ở hai rạp hát, đều diễn vai phụ, về sau, một rạp hát phá sản, một rạp hát vì một vài nguyên nhân không còn thuê ta, với lại khi đó tuổi của ta đã tương đối lớn.”