Christo cảm thấy vật nhỏ bên trong túi áo của mình rõ ràng hơi run rẩy, suy đoán Angoulême hẳn là người phi phàm chính phủ, hơn nữa thực lực rất mạnh.
Cân nhắc mấy giây, hắn không dám chống lại nơm nớp lo sợ đi đến trước mặt Angoulême.
Angoulême đột nhiên kéo màn vải nhung thiên nga màu đen ra, để lộ dáng vẻ hoàn chỉnh của vật phẩm ở bên cạnh:
Đó là một tấm gương toàn thân, kiểu dáng phong cách cổ điển, được khảm nạm trên một giá đỡ màu sắt đen rỉ sét.
Mặt ngoài tấm gương kia lập tức chiếu ra bóng dáng của Christo, lộ ra từng chi tiết nhỏ, vô cùng rõ ràng.
Christo không cảm thấy có gì khác thường, nhưng mà Elken ở sau lưng hắn lại thay đổi sắc mặt một chút.
Hắn đột nhiên quay sang trái, định bỏ trốn.
Cùng làm ra hành vi giống như hắn còn có gần hai mươi người, bao gồm bộ phận cu li và công nhân bốc vác.
Đoàng, đoàng, đoàng!
Mấy tên đội viên đi theo Angoulême đã sớm có chuẩn bị, ào ào nâng tay lên, bóp cò súng.
Những viên đạn kia bắn ra, bắn lên trên người định bỏ trốn, nhưng lại giống như bắn trúng vào vào ảo ảnh, trực tiếp xuyên qua, bắn ra phương xa.
Angoulême không hề hoang mang chìa tay trái ra, điều chỉnh hướng của tấm gương toàn thân bên cạnh.
Tấm gương kia theo đó chiếu ra bóng dáng của Elken, nhưng phông nền chỉ có tăm tối.
Elken lập tức giống như khựng tại chỗ, duy trì tư thế bỏ trốn.
Ngay sau đó, hắn tỏ vẻ hoảng sợ nhưng không thể áp chế được bị tấm gương toàn thân hút tới.
Hai bên mới vừa va chạm, thân thể Elken đột nhiên biến mất.
Thoáng sau đó, hắn chợt hiện lên ở bên trong tấm gương, khuôn mặt nhiễm vết máu, vẻ mặt trở nên dữ tợn, tràn đầy thù hận và oán độc.
Hắn há hốc miệng ra, giống như đang lớn tiếng kêu to, nhưng lại bị sức mạnh vô hình kéo lấy, một mực kéo vào trong phông nền u ám lạ thường của tấm gương, biến mất không thấy gì nữa.
Christo nhìn thấy cảnh này, quên đi giúp đỡ em trai mình.
Trong đầu của hắn chỉ có một ý niệm đang vang vọng:
“Bọn họ thật sự có vấn đề sao…”
Cùng lúc đó, mấy người thuộc hạ dưới quyền Angoulême đang cố gắng khống chế những kẻ chạy trốn kia, đủ loại năng lực dọa đến những người bình thường bị vây lại đang ngồi xổm trên mặt đất, bọn họ cúi thấp đầu, run lẩy bẩy.
…
Sàn nhảy Brise, Lumian đang ngồi ở chỗ quầy bar nghe Jenna hát đã nhận được tin tức Chuột Christo không có việc gì, nhưng lại chết một nhóm thuộc hạ từ hai giờ trước.
Hiệu suất còn không tệ lắm… Hắn thầm khen người phi phàm chính phủ khu chợ một câu.
Theo ca khúc thấp kém kia kết thúc, một người phụ nữ đã sớm chờ đợi ở bên cạnh xông lên sân khấu, lao đến trước người một thành viên trẻ tuổi của dàn nhạc, nức nở kêu lên hai tiếng.
Giống như nàng đang nói ai đó người nào đó đã chết.
Thành viên dàn nhạc kia hơi sửng sốt, rất mờ mịt, giống như nghe thấy tin tức cực kỳ khiếp sợ, tạm thời không thể phản ứng lại.
Mấy giây sau, hắn vứt bỏ đàn ghi ta Russell đang đeo trên người xuống, chạy như điên xuống dưới sân khấu.
Chạy được mấy bước, hắn lảo đảo một cái, nặng nề ngã trên mặt đất, giãy giụa hai lần, vẫn không thể đứng lên.
Một giây sau, hắn đau đớn khóc thành tiếng.
Jenna mặc váy dài màu đỏ có khảm sequin liếc nhìn mấy giây, mím môi, cuối cùng không đi qua an ủi, mặc cho thành viên dàn nhạc kia cùng với người phụ nữ chạy đến ôm đầu kêu khóc.
Nàng trầm mặc đi xuống sân khấu, nhìn thấy Lumian rời khỏi quầy bar.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Lumian hỏi.
Jenna khẽ thở dài nói:
“Mấy tiếng trước ba hắn đã qua đời trong một trận ngoài ý muốn.”
“Ta quen biết hắn, biết hắn có thể học tập nhạc cụ rất không dễ dàng gì, ba hắn là công nhân bốc vác, mẹ hắn là nữ công nhân rửa chén, không có bọn họ dốc toàn lực ủng hộ, hiện giờ hắn chỉ có thể đi làm cu li…”
Một trận ngoài ý muốn mấy tiếng trước… Công nhân bốc vác… Lumian đại khái hiểu nguyên nhân.
Hắn cũng trầm mặc nhìn về phía sân khấu.
Đợi đến khi thành viên dàn nhạc kia và mẹ của hắn xin phép quản lý René của sàn nhảy Brise cho nghỉ rời đi, nhịp trống mới một lần nữa vang lên, mọi người lại bắt đầu một vòng xoay múa mới.
Lumian nghiêng đầu liếc nhìn Jenna đang đứng ở bên cạnh, thuận miệng nói:
“Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ đi an ủi vài câu, dù sao ngươi biết hắn, cũng thường xuyên hợp tác với dàn nhạc bọn họ.”
Jenna mặc váy dài màu đỏ có khảm sequin, lộ ra một mảng lớn da thịt mím môi lại, vẻ mặt trầm tĩnh nói:
“Dưới tình huống mới vừa rồi, thứ hắn cần không phải là an ủi, mà là phát tiết, đối với hắn, bất cứ an ủi nào đều là thanh kiếm bén đâm về phía hắn.”
Lumian quan sát Jenna từ trên xuống dưới mấy giây:
“Hiểu rõ như vậy? Sao lại có cảm giác bản thân trải qua…”
Jenna cúi đầu nhìn mũi chân cười nói:
“Mấy năm trước, khi ba ta qua đời, ta cũng từng có trạng thái tương tự.”